Bởi vì nếu như anh vân để cô ở trong lòng, anh sẽ rất thống. khổ, cô không hy vọng anh thống khổ.
Cô chỉ mong anh khỏe mạnh hạnh phúc.
Mạc Họa đặt một nụ hôn êm ái vào trên trán anh: “Chồng ơi, †ạm biệt anh, vê sau chắc cũng không thê gặp nữa.” Thượng Quan Mặc nằm mơ, là một giấc mộng đẹp, anh nằm mơ thấy Mạc Họa.
Mạc Họa ngồi ở bên giường anh, ngón tay cô chu du trên khuôn mặt anh, cô còn hôn anh.
Cô còn hình như nói với anh cái gì, thế nhưng anh nghe không rõ, anh rất nỗ lực nghe, nhưng chỉ cảm thấy trên mặt ẩm ướt, như là có nước mắt rơi trên mặt anh, anh liền mở mất ra.
Anh bây giò đang ở trong phòng mình, năm ở trên giường, có một bàn tay rơi vào trên mặt anh.
Cái tay này là thật, là sự tôn tại chân thật, có người đang sờ mặt anh.
Thì ra, cô vân luôn bên cạnh anh.
Xem ra, anh không nằm mơ.
Thượng Quan Mặc vươn tay, bọc bàn tay kia thật chặt vào trong lòng bàn tay mình: “Họa Họa, anh...”
Một giây kế tiếp, anh thấy rõ người bên mép giường, là... Quân Võ Song.
Căn bản không phải là Mạc Họa, mà là Quân Vô Song.
Quân Vô Song thây anh bất lại tay mình liền đỏ mặt, cô ta ân cần hỏi han: “Thượng Quan Thiếu chủ, anh đã tỉnh?” Thượng Quan Mặc khụng lại vài giây, sau đó nhanh chóng hất tay cô ta ra, anh ngôi dậy: “Tại sao là cô?”
Quân Vô Song cứng đờ: “Thượng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghich-tap-sung-nhanh-con-kip/3328594/chuong-3007.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.