Chương trước
Chương sau
Mạc Họa mơ hồ cảm thấy đây mới là Lâm Mặc thật sự, cậu chính là tay thợ săn trời sinh, dưới bề ngoài đạm mạc thanh lạnh kỉa sâu không lường được.

“Lẽ nào tôi không thê đổi ý sao, vốn chính là cậu lừa tôi” Mạc Họa hỏi ngược một câu.

Lâm Mặc muốn nói chuyện, thế nhưng lúc này có một người tới, là Triệu Hàm Hàm.

Triệu Hàm Hàm đã biết Lâm Mặc là một thiếu niên thiên tài, cô ta vội vã chạy tới, cô ta vì chuyện mình bỏ lỡ khôi vàng này. hố không thôi, tình duyên cô ta với Lâm Mặc sao mà chông chênh.

“Lâm Mặc, chúng ta có thể nói chuyện không?" Triệu Hàm Hàm cắt ngang hai người kia, vẻ mặt mến mộ ân cân nhìn Lâm Mặc.

Mạc Họa vốn là đang tức giận, bây giờ nhìn vẻ mặt dại trai Triệu Hàm Hàm đi đến, hận không. thể nhào tới trên người Lâm Mặc, cô liền không rõ sao càng thêm tức giận. “Bạn gái cũ tới tìm cậu kia, tôi sẽ không quây rây hai người!" Mạc Họa xoay người rời đi.

Lâm Mặc đứng tại chỗ nhìn bóng hình cô rời đi, nhập môi mỏng một cái.

“Lâm Mặc” Lúc này Triệu Hàm Hàm đã đi tới: “Lâm Mặc, chúc mừng anh đã thắng, trước đây em đã cảm thấy trên người anh có một loại mị lực và hào quang khiến người ta say mê, hiện tại em rốt cuộc biết đây là cái gì rồi, Mạc Họa căn bản không biết thưởng thức anh, em khác với cô

†a, những ngày. này tách khỏi anh em môi thời môi khắc đều nhớ tới anh, em..

Triệu Hàm Hàm đang nồng nhiệt bày tỏ.

Thế nhưng rất đáng tiếc, Lâm Mặc trực tiệp cắt ngang lời cô ta: “Nói xong?”

“Lâm Mặc...

Lâm Mặc nói không có chút hứng thú nào với cô ta, cậu xoay người rời đi, chỉ chừa cho Triệu Hàm Hàm một bóng lưng lạnh lùng vô tình.

Tan học, Có Vũ nhanh chóng chạy tới, vẻ mặt hóng chuyện nói: “chị Họa Họa, thì ra anh rễ là một. thiếu niên thiên tài, trường cấp 2 của bọn em đều đang lưu truyền truyền thuyết của anh rễ đó”

Anh... rễ?

“Vũ Vũ, em gọi ai là anh rễ thế hả?”

“Lâm Mặc chứ ai, lễ nào anh ây không phải anh rễ sao, nhưng hai người đã đi khách sạn đã thuê phòng...”

Nhìn đôi mắt to ngây thơ vô tội của Có Vũ , Mạc Họa thật muốn bịt kín miệng cô bé lại, không phải, không phải, cậu mới không phải!

Lúc này hai mắt Cố Vũ sáng ngòi, lớn tiếng nói: “Chị Họa Họa chị xem, anh rễ tới rồi!”

Mạc Họa quay đầu, Lâm Mặc đi ra, cậu nhìn cô, đang đi tới hướng cô.

Tiếng “anh rể” kia của Cố Vũ cậu chắc đã nghe được, Mạc Họa đau đầu, vừa rồi cô thực sự nên bịt miệng Có Vũ lại.

“Vũ Vũ, chúng ta về nhà!" Mạc Họa không có các loại

Lâm Mặc, trực tiếp kéo Có Vũ lên xe.

Đợi Lâm Mặc đi tới, chiếc xe sang trọng đã lái đi, rất rõ ràng Mạc Họa vân còn đang giận, không để ý tới cậu. Trên xe.

Cố Vũ kỳ quái nhìn Mạc Họa: “Chị Họa Họa, chị cãi nhau với anh rễ đây Ti Mạc Họa nghiêm mặt nói: “Vũ Vũ, cậu ta không phải anh rê, đừng gọi lung tung”

“Ah, em biết rồi”

“Em biết cái gì?”

“Chị và anh rễ thực sự đã cãi nhau”

“8 ` “Chị Họa Họa, ngày mai là cuối tuần, chúng ta lại đên 1949 chơi một chút đi!” Cô Vũ nói.

Mạc Họa không muốn đi, thế nhưng Cố Vũ trực tiếp nói với tài xé: “Đến 1949”

Đến 1949, Mạc Họa và Cố Vũ lại ngồi ở vị trí văng vẻ kia, vị trí này tốt, vừa khiêm tốn, vừa có thể quan sát tất cả.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.