Chương trước
Chương sau
Vì có được em, tôi có thể không từ thủ đoạn.

Lâm Mặc giơ tay lên, cởi từng nút áo Sơ mi trên người I Mạc Họa ra, làn da trắng nõn của thiếu nữ lúc này lộ ra, hương diễm không gì sánh được.

Tách.

Lâm Mặc chụp một tăm.

Lâm Mặc ghé vào trên người Mạc Họa, lại chụp một tâm chiêu.

Lúc này ưm một tiếng, Mạc Họa ngủ say giật mình.

` Lâm Mặc cứng đờ.

Chỉ thấy Mạc Họa giật mình, sau đó vươn tay nhỏ bé ôm lầy hông cậu, lại say giâc.

Đôi mắt thậm thúy của Lâm Mặc dính vào vài phần đỏ. tươi, cô sạch sẽ thuần túy, vận tưởng cậu là người tốt, là một quân tử, cho nên cô có thể ôm cậu tin tưởng cậu, nhưng, cậu lén ở sau lưng cô làm rất nhiều chuyện, nêu có một ngày cô đã biết được bộ mặt thật của cậu, không biết cô sẽ thầy cậu thế nào?

“Mạc Họa, xin lỗi, tôi thích em” Thiếu niên khàn giọng khế nói.

Thế nhưng, Mạc Họa ngủ say đã định trước không nghe được.

Kì sát hạch lần đầu 4iên của Nhất Trung chính thức bắt đầu rồi, đây cũng là ngày mà Lâm Mặc cùng Cát Thành quyết chiến, cái này không những liên quan đến người duy nhất được dự thị cuộc thi toán học, còn liên quan đến chuyện có được Mạc Họa, cho nên Cát Thành tương đối coi trọng.

Buồi sáng, Cát Thành mang theo một đám người đi tới trường học thật sớm, lúc này Mạc Họa cũng tới, Cát Thành lúc nảy tiến lên: “Em Mạc Họa, lần sát hạch này em đoán tôi và Lâm Mặc ai sẽ thăng?”

Kì sát hạch này đã oanh động toàn trường rôi, độ chú ý vô cùng cao, Mạc Họa biệt mây ngày. này Cát Thành rất nỗ lực, còn mời giáo viên giỏi phụ đạo một một, mà Lâm Mặc... vân đi học rồi ngủ gật, trong lòng Mạc Họa cũng không năm chắc.

Song, cô vẫn ủng hộ Lâm Mặc, có đôi khi chúng ta tín nhiệm Và ủng hộ với một vài người đều là vô điều kiện. “Đàn anh Cát Thành, tôi cược Lâm Mặc thắng” Mạc Họa nói.

“Eml” Cát Thành rất tức giận, hăn và Lâm Mặc một người là rồng, một người chính là gà, người sáng suốt cũng nhìn ra được sự khác biệt: “Em Mạc Họa, vậy em mở mắt nhìn kỹ, tôi nhất định sẽ chữa tốt đôi mắt eml”

Nói rồi Cát Thành mang theo đám người trùng trùng điệp điệp đi: “Chúng ta đi.”

“Đàn anh Cát Thành, vì sao Mạc hoa khôi khẳng định Lâm Mặc sẽ thắn như vậy núi Lâm Mặc đúng là bí ẩn, trước không nói cậu ta làm sao vào Nhất Trung, chỉ riêng hiệu trưởng coi trọng cậu ta như thê cũng rất kỳ quặc” Có bạn nghỉ ngờ nói.

Cát Thành cũng có chút bất an, cuộc tranh tài này hắn tuyệt không thể thua, nếu như Lâm Mặc không tới dự thi, vậy mọi người đều sẽ cho là cậu lâm trận bỏ chạy...

Cát Thành đặt tất cả vinh dự đều ở cuộc tranh tài này, cho nên hắn căn bản là không thể thua, Lâm Mặc người thiêu niên này Ấn giâu quá nhiều bí mật, nỗi bất an đột nhiên này làm cho hắn sinh ra cảnh giác, cho nên hắn có ý đồ xấu.

Cát Thành mượn cớ đi vệ sinh rời khỏi mọi người, một mình đi tới trong góc hẻo lánh, hắn lấy điện thoại ra bâm một số điện thoại: “Alo, ba à, giúp con một chuyện...

Lâm Bát Nhiễm sắp đi rồi, bởi vì cách ngày Trương Hàn mang cô đi thời gian chỉ còn lại một ngày, lúc sắp đi cô không yên tâm nhật vân là em trai Lâm Mặc, cô gọi điện thoại cho Lâm Mặc.

Thế nhưng tiếng chuông bên kia reo một lần lại một lần, không ai bắt máy.

A Mặc bây giờ đang làm gì?

Lâm Bát Nhiễm bám số điện thoại Lâm Phú, rất nhanh Lâm Phú nghe máy.

*Alo, Nhiễm Nhiễm, con tìm ba à?”

Gần đây Lâm Phú sống khá dễ chịu, bởi vì Trương Hàn phái người cho hắn một số tiên lớn, hắn lãng phí, trực tiếp xem con gái là cây rụng tiền, cho rằng nửa đời sau đều có thể vinh hoa phú quý.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.