Chương trước
Chương sau
Cha của cầm thú Trương Triêu Tông đột nhiên cảm thây chính mình không cách nào phản bác: “...”

Lâm Bát Nhiễm giùng giăng đứng lên: “Cho dù tôi chết, cũng sẽ không chịu các người đùa bốn nữa!”

Nói rồi Lâm Bất Nhiễm bỏ chạy mỏ, trực tiếp, chạy tới bên câu, làm bộ nhảy xuống dưới.

Trương Triêu Tông lại càng, hoảng sợ, gã nào cam lòng đề Lâm Bát Nhiềm nhảy sông, gã chạy tới, từ phía sau ôm lấy Lâm Bát Nhiễm: “Lâm tiểu thư, cô đừng vọng động” Bị Trương Triêu Tông ôm, Lâm Bát Nhiễm chỉ thấy buồn nôn, cô nỗ lực đề mình chảy ra TụNHg mắt : “Buông ra, tôi không cần ông lo, các người đều không phải là người tốt”

Trương Triêu Tông đã cảm tháy Lâm Bất Nhiễm trong ngực mềm như : không khóp, thực sự là hương mêm như ngọc, mùi thơm cơ thể thiếu nữ thoang thoảng trên người cô không ngừng chui vào mũi gã, mùi hương tự nhiên ây làm cho hắn mê muội, hẳn rốt cục hiểu được niềm vui sướng của con trai mình.

“Lâm tiểu thư, cô đừng kích động, tôi là người tốt, tôi thật sự là người tốt, cô nói cho tôi biết đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì?”

“Xảy ra chuyện gì ông không biết sao, con trai ông mạnh mẽ ép người ta làm gái điêm, đề cho tôi làm tình nhân hẳn, kỳ thực hắn cũng không yêu, thích tôi, nghe nói dụng mạo tôi rât giồng với cô gái mà hản thích, hắn chỉ là coi

tôi là thê thân mà thôi”

Trương Triêu Tông SUY nghĩ một chút: “Lâm tiểu thư, cô nói là Nhiễm Nhiễm sao?”

Nhiễm Nhiễm”?

*Nhiễm trong tên Lâm Bắt Nhiễm là 'št" nghĩa là nhuộm, Bát Nhiễm nghĩa là không nhiễm bụi trân. Nhiễm "§ÿ" trong tên cô gái mà Trương Triêu Tông nhắc đến, có nghĩa là từ từ trôi qua. Hai từ này âm đọc giỗng nhau. Nhiễm Nhiễm...

Hai chữ này âm đọc giống nhau như đúc.

Lâm Bắt Nhiễm liền nhớ lại lúc Trương Hàn say tình, hắn từng thấp giọng nỉ non, hắn không phải gọi tên cô, mà hẳn gọi là Nhiễm Nhiễm.

Thì ra cô bé kia là Nhiễm Nhiễm.

Thảo nào bồn năm trước lần đầu tiên hắn nhìn thấy cô cứ gọi cô là Nhiễm Nhiễm, Lâm Bát Nhiễm chỉ cần nghĩ đến vừa rôi Trương Hàn ghé vào trên người cô nỉ non tên cô gái khác, cô chỉ muôn ói ra.

“Nhiễm Nhiễm và A Hàn từ nhỏ là thanh mai trúc mã, cùng nhau lón lên, chỉ là sau đó Nhiễm Nhiễm đã qua đời” Trương Triêu Tông nói.

“Tôi không nghe, tôi không thích nghe những thứ này, tôi và tên câm thú Trương Hàn kia ở chung. với nhau môi một phút môi một giây đều là đau khổ dẫn vặt, không ai có thể giúp tôi, không có ai có thê giải cứu t: không bằng chết đi cho xong” Lâm Bát Nhiễm lại muốn nhảy vào trong sông.

Đây là phép khích tướng, lúc này đầu Trương Triêu Tông

nóng lên, bị lừa: “Lâm tiêu thư, cô đừng nhảy sông, tôi cứu, tôi có thể cứu cô”

Thực ư?” Lâm Bất Nhiễm nhìn về phía Trương Triêu Tông.

“Cái này...” Trương Triêu Tông lại có chút do dự, dù sao gã rất sợ hãi thủ đoạn của Trương Hàn.

Lâm Bắt Nhiễm liên đây Trương Triêu Tông ra, cô mỉa mai nói: “Ong đừng gạt Đôi, theo tôi được biết ông rât sợ: đứa con trai này, con trai ông ở nhà diễu võ dương oai, ông còn thiếu đường gọi hắn một tiêng chal”

Cái gì? ¬ Trương Triêu Tông bị chọc tức, quan hệ của gã và Trương Hàn vôn chính là cây gai căm ở cô họng gã, hiện tại Lâm Bất Nhiễm kích thích như thế, trực tiếp đâm rách ranh giới, gã giận tím mặt: "Kẻ nào nói, có phải thẳng con bất hiếu Trương Hàn nói cho cô hay không?”

“Người nào nói với tôi cũng không quan trọng, vừa rôi ông do dự là sự thực.”

“Tôi... Tôi chỉ là cảm thấy chuyện này phải muôn thảo. luận kỹ hơn”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.