Lâm Phú mấy năm này lăn lộn không tốt lắm, nhìn rất lôi thôi, gã dường như rất lâu chưa ăn cơm, không biết đào đâu ra gói mỳ, đang ăn như hồ đói.
“Nhiễm Nhiễm, con đã trở về?” Lâm Phú nhanh chóng nuốt xuống mì trong miệng, ân cân chạy tới.
Lâm Phú không dám đi tìm Lâm Mặc, thệ nhưng con gái †ừ nhỏ nhu thuận hiểu chuyện, vồ cùng hiếu thuận.
Lâm Bát Nhiễm lạnh lùng nhìn Lâm Phú: “Ông về làm cái gì, ông còn ngại hại tôi không đủ sao?”
“Nhiễm... Nhiễm Nhiễm, con có phải vẫn còn đang trách ba hay không, không sai, là ba bán con vào rôi 1949, thê nhưng ba . không còn cách nào khác mà..
“Ông không có cách nào là cái gì, là cái gọi là có người vác đao kè cổ ông, buộc ông đi đánh bài sao, có người vác đao buộc ông bán con gái sao, tôi thực sự tình nguyện ông chưa từng sinh tôi ral”
“Nhiễm Nhiễm, con đừng tức giận, là ba có lỗi với ngươi, muôn trách đều do Trương Hàn kia, là nó..” Lâm Phú đột nhiên phát hiện mình nói hớ, gã nhanh chóng che kín miệng mình.
Thế nhưng, Lâm Bát Nhiễm đã nghe được, cô vô cùng nhạy cảm với cái tên Trương Hàn này!
Trương Hàn...
Có ý gì?
Lúc đó cô là bị cha của mình bán vào 1949, sau lại hội đấu giá đêm đầu tiên của của cô là do Trương Hàn ra giá
đầu tiên, mua cô, nhốt cô, vây cô trong cuộc sông tựa như ác mộng.
Nhưng bây giờ Lâm Bất Nhiễm nghe được mờ ám,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghich-tap-sung-nhanh-con-kip/3327485/chuong-2822.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.