Chương trước
Chương sau
Nhịp tim Mạc Họa nhất thời tăng lên, Lâm Mặc trước đây đã từng vào trại giáo dưỡng, cô không hy vọng trên người cậu lại có thêm vết dơ nào nữa.

Trương Hàn đứng tựa đầu vào vách tường, hắn nhẹ nhàng nhắc mí mắt lên nhìn những cảnh sát kia: “Vết thương, là tao tự làm ra, liên quan đéo gì đến chúng mày!"

“.” Cảnh sát đều không còn gì để nói rồi, con người này quá kiêu ngạo: “Các anh...

Mặt mày Trương, Hàn đã âm xuống, lộ ra vẻ âm lệ, hắn từ cổ họng bật ra một chữ: Ptn, .

Trương Hàn đã nói như vậy, những cảnh sát kia không thê làm gì khác hơn là rút lui, thủ hạ run rây. nhìn thiếu gia nhà mình, không rõ thiếu gia vì sao vẫn che chở Lâm Mặc.

Lúc này điện thoại vang lên, thủ hạ nhìn, là lão gia tử gọi điện thoại tới.

Chuyện này đã kinh động đến lão gia tử trong nhà.

Thủ hạ nhanh chóng tiến lên: “Thiếu gia, điện thoại của lão gia tử”

Trương Hàn nhìn thoáng qua điện thoại di động, phía trên hiện lên ba chữ "lão gia tủ”.

Lúc này “cạch” một tiếng, cửa phòng phẫu thuật mở ra, bác sĩ đi ra.

Trương Hàn không nghe điện thoại, mà chạy lên trước: “Phâu thuật thế nào?”

Lâm Mặc và Mạc Họa cũng vây lại.

bác sĩ tháo khẩu trang xuông: “Phẫu thuật rất thành công, bệnh nhân đã được cứu!”

Thật tốt quái Thần sắc căng thẳng của Mạc Họa nhanh chóng buông lỏng, chị Bất Nhiễm được cứu về, chuyển nguy thành an rồi.

Lúc này y tá đẩy Lâm Bắt Nhiễm ra ngoài, Trương Hàn nhanh chóng chạy tới, Lâm Bất Nhiễm năm an tĩnh, trên mặt một chút khí huyết cũng không có, cũng không có sinh khí.

“Chị tôi lúc nào sẽ tỉnh?” Lâm Mặc khàn giọng hỏi.

“Nêu như không ngoài dự liệu, trong vòng 24 tiêng sẽ tỉnh, lúc này bệnh nhân cắt cổ, tay mắt máu quá nhiều, sau này nhất định phải chú ý điều dưỡng, hơn nữa phải chú ý đến sức Kệ tâm lý bệnh nhân” Bác sĩ dặn Ò Lâm Mặc gật đầu: “Tôi biết rồi”

Bác sĩ nhìn về phía Mạc Họa: “Đại tiểu thư, nhiệm vụ của chúng tôi đã hoàn thành, có thể báo lại với Prof. Hạ, bởi vì chúng tôi còn có một hạng mục nghiên cứu nữa cho nên bây giờ phải đi ngay, song chúng tôi ở gân đây, có bât kỳ Tình huông gì cứ gọi chúng tôi.”

“Được, cảm ơn”

Các chuyên gia bác sĩ rời khỏi nơi này.

Lâm Bát Nhiễm bị đầy tới phòng bệnh VỊP, Trương Hàn trực bên cạnh cô, hắn giơ tay, muốn xoa khuôn mặt nhỏ tái nhợt mà lạnh như băng của Lâm Bát Nhiễm.

Lúc này bên tai truyền đến thanh âm lạnh lùng của Lâm Mặc: “Đừng đụng chị tao!”

Trương Hàn ngắng đầu, nhìn về phía Lâm Mặc.

Lâm Mặc: “Chị tao không thích mày đụng vào chị ây!” Những lời này làm cho Trương Hàn chau mày lại một cái, bầu không khí trong phòng bệnh VỊP lại căng thẳng. “Thiếu gia. ° Lúc này thủ hạ vội vã đi đến, nói nhỏ vài câu bên tai Trương Hàn.

Trương Hàn không có biểu cảm gì, thê nhưng hắn nhìn Lâm Bát Nhiễm đang hôn mê, sau đó rời đi.

Trương Hàn đi.

Lậm Mặc đứng ở bên giường, cậu cầm tay Lâm Bất Nhiệm.

Bên ngoài có máy y tá nhỏ đang tám chuyện.

“Vừa rồi các cô nhìn thầy không, đó chính là đoàn đội tinh anh của Prof.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.