Lâm Mặc xoay người, thiếu nữ cuộn trong góc phòng, đôi mắt trong suốt đang nhìn cậu.
“Tối hôm qua tôi không làm gì với cậu!?” Cậu khàn khàn hỏi.
MẠC Họa lăc đâu: “Không có, bọn mình cũng không có làm gì... Tối hôm qua cả người cậu lạnh, cho nên... cho nên tôi mới dùng cách đó sưởi ấm cho cậu..
Thì ra là vậy.
Lâm Mặc nhấp môi mỏng một cái: “Vậy về sau không cho.
phép cậu sưởi âm Ni người khác như vậy nữa!”
Tại sao cậu lại nói vậy?
Mạc Họa gật đầu như' giã tỏi: 'ÐĐã biết”
Cô sẽ không sưởi ấm cho người khác như vậy đâu, bởi vì là cậu, cho nên mới làm như vậy.
“Vừa rồi tôi sờ trán cậu còn nóng lắm, cậu sốt lại đây à?” Lâm Mặc lắc đầu, ngốc quá đi, lần này cậu không phải phát sôt, mà là bị cô kích thích.
Lúc này Mạc Họa hít một hơi lạnh, hoảng sợ nhìn cậu: “Lâm Mặc, cậu...cậu chảy máu mũil”
Góc hành lang ầm ï, dòng người không thôi, Mạc Họa, cứ như vậy ôm thiếu niên, để cậu nằm trên vai cô.
Ngoan, không sao đâu.
Cô nhẹ nhàng vỗ lưng cậu.
“Trời ạ các anh mau nhìn, cô gái nhỏ kia có phải điên rội không, sao lại dám ôm cái tên cầm dao giết người kia?”
đến mắt cũng chưa từng chớp”
Cả người Lâm Mặc cứng ngắc không động, cô dịu dàng VÕ về cậu, chất giọng dịu dàng êm ái tựa như giọng mẹ khi còn bé nói chuyện v với cậu, đó là sự tốt đẹp và mềm mại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghich-tap-sung-nhanh-con-kip/3327480/chuong-2817.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.