Hai người đi xuống núi.
Lúc này Vưu Linh cùng những bạn học khác chạy tới, khiệp sợ nói: “Trời ạ, Lâm... Lâm Mặc cướp Họa Họa đi rồi"
Ñ Mạc Họa tựa vào sau lưng Lâm Mặc, cách chất vải mỏng manh, cơ thể hai người gân như dính vào nhau, tay Mạc Họa ¡ không b biết nên để ở đâu, cũng không thê ôm cổ cậu! Như vậy quá thân mật, cho nên cô chỉ dám nắm góc áo trên vai cậu.
Mạc Họa còn phát hiện một vấn đề trí mạng, dáng người mỹ miều của cô, vòng ngực mơn mỡn kia, nếu như cô năm xuông thì... thì sẽ dán lên lưng cậu mất...
Đoạn đường này Mạc Họa đều hết sức cân trọng, cơ thê cứng ngắc, cô bắt đầu hồi hận đã để Lâm Mặc cõng cô. Lúc này bước chân của Lâm Mặc chậm lại: “Cậu năm xuống một chút đi, không sợ ngã xuống à?”
Mạc Họa cách cậu càng ngày càng xa, tận lực giữ khoảng cách làm cho đoạn đường này cõng rất khó khăn. Mạc Họa không dám nằm sắp xuống, chỉ có thê cứng cổ nói: “Lâm Mặc, cậu có phải cống tôi mệt rôi không, đi không nổi nữa à, nêu như cậu không được thì cứ nói!”
Bị nói “không được” Lâm Mặc nhướng mày kiếm: “Tôi có được hay không, cậu có muốn thử không?”
Có ý gì?
Mạc Họa không hiểu.
Lúc này Lâm Mặc đột nhiên bước nhanh hơn, gần như là chạy.
Bọn cậu bây giờ xuống núi, cậu đột nhiên chạy như bay rât nguy hiệm, Mạc Họa hô lên nhất thanh, vội vã nhắm mắt lại gắt gao ôm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghich-tap-sung-nhanh-con-kip/3327470/chuong-2807.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.