Ba năm nay cô chưa từng khóc, bởi vì cô hận.
Cô hận, cho nên cô chẳng bao giờ cúi đầu với vận mệnh. Nhưng bây giờ, cô đột nhiên không biêt nên hận người nào.
Cô thực sự quá buồn cười.
Lâm Bắt Nhiễm dùng bàn tay nhỏ che mặt mình, giọt nước mắt nóng bỏng xuyên qua kế tay, cô vừa khóc vừa cười giỗng như kẻ ngôc.
Trương Hàn lẳng lặng nhìn cô, khóc đi, khóc ra sẽ tốt hơn. Hắn hiểu cô, là cô gái tuy bên ngoài nhu nhược thế nhưng trong lòng không gì sánh được kiên cường, cảng đánh cô càng chạy, cũng không phải là kẻ có cơm ngon áo đẹp sẽ khom lưng, cho nên, hẳn trước hết phá hủy cô, để cho cô học được cúi đâu, như vậy hắn mới có thể hoàn toàn năm giữ cô, để cô dựa vào hơi thở của hăãn mà sông.
Như vậy rất tốt, niềm tin của cô đã bị hắn đập vỡ.
Xe thể thao dừng ở công bệnh viện, Lâm Bắt Nhiễm khóc mệt, trên mặt khô khốc, hai mắt trồng rồng mờ mịt. Trương Hàn tự tay cởi dây an toàn cho cô, thê nhưng tay không dòi đi, mà là vòng qua sau gáy cô, muốn hôn cô. Hẳn nhịn rất lâu rồi.
Lâm Bắt Nhiễm quay đầu, tránh được, không đề cho hắn hôn.
Trương Hàn dừng một chút, cũng không ép buộc cô: “Nhiễm Nhiễm, tôi cho em chút thời .gian suy nghĩ, không phải em còn có thân nhân sao, em trai em Lâm Mặc, còn
có Ngô Trạch Vũ kia... Em chắc không ủy vọng bọn nó gặp ' chuyện không may nhỉ! Tối mai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghich-tap-sung-nhanh-con-kip/3327459/chuong-2796.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.