Chương trước
Chương sau
Nhắc tới hai chữ “Bất Nhiễm” này, động tác chà lau ngón tay của Trương Hàn khẽ dừng, song vẻn vẹn hai hẳn lại khôi phục bình thường, dường như vừa rồi chỉ là ảo giác. Lau chùi sạch ngón tay, Trương Hàn ném giây vào trên mặt đất, tựa như, rác ném lên trên người Mai Khôi, hắn nghiêng đầu, như cười như không nói: “Thực sự nhạt nhão”

Ấn xong, Trương Hàn xoay người rời đi Mai Khôi buồn bã khóc òa, ông chủ lại thở dài một hơi, rốt cục đã tiễn được vị Phật này đi.

Năm đó vị Phật này và thiếu niên âm u kia ở đây âu đả nhau, máu văng đầy đất, hình ảnh thảm thiết đó đến nay vân là ác mộng của ông chủ.

Ông không muốn hình ảnh đó lập lại nữa đâu.

Nhưng Trương Hàn đi hai bước, bước chân đột nhiên ngừng lại.

Ông chủ ngắng đầu nhìn lên, chỉ thấy phía trước chậm rãi đi đến một bóng người thanh lạnh, Lâm Mặc tới.

Lộp bộp.

Trái tim ông chủ trong nháy mắt chìm đến đáy cốc.

Ác mai Hai tên ác ma này lại nữa rồi!

Mạc Họa và Có Vũ vẫn luôn ở trong góc phòng không bắt mắt, quan sát đên nhất cử nhất động của Trương Hàn, đương nhiên, lúc này cô cũng nhìn thây Lâm Mặc.

Lâm Mặc mặc áo đen từ phía bên n chậm rãi đi tới, sau đó ngừng ại Lâm Mặc đạm mạc đứng nghiêm, hai tay Trương Hàn đút trong túi, ánh mắt rơi vào trên mặt cậu, ba năm trôi qua gặp nhau lần nữa, ánh mặt đôi bên chạm nhau trong

nháy mắt đã văng lên vẻ sắc lạm như dao.

“Chị Họa Họa, Lâm Mặc! Lâm Mặc sao lại tỜi đây?” Có Vũ nhỏ giọng nói

Tim Mạc thất đã thót lên tới cổ họng, Lâm Mặc tới, cô đoán được cậu sớm muộn gì cũng đến, chỉ là không đoán được cậu lại đến nhanh như vậy.

Bên kia khói thuốc súng đã tràn ngập, Mạc Họa mãn cảm đã nhận ra được không khí đè nén của toàn bộ quán bar, cô chậm rãi đứng lên.

Những tên hộ vệ của Trương Hàn có quen biết vbowis Lâm Mặc, thiếu niên này, dù cho ba năm qua đi, vẫn khiến người †a không dám quên như cũ.

“Thiếu gia...” Bọn hộ vệ khẩn trương bảo vệ trước mặt Trương Hàn.

Thế nhưng Trương vươn tay, trực tiếp hất hộ vệ đang cản trở. ra, hắn nhắc chân, đi tới trước mặt Lãm Mặc.

“Tiểu tử, mày đã đi ï? Mày tới đúng Ì lúc lắm, mày giấu chị mày đi đâu rồi, ba năm nay, tao đối với chị mày thực sự là... nhớ mãi không quền đây”

Trương Hàn đè tháp tiếng, thì thầm bên tai Lâm Mặc.

Khuôn mặt tuần tú của Lâm Mặc ẩn trong vùng sáng nhạt nhòa, thầy không rõ thân sắc, cậu chỉ nhàn nhạt nhêch môi: “Phải không? Vậy thì thật đáng tiếc, chị tao đã quên mày rồi”

Trương Hàn không tin, không biết nhớ ra cái gì đó hãn chậm rãi câu môi, chất giọng đè thấp lộ ra vài phần khinh bạc ám muội: “Chị mày thực sự quên tao? Tao đây cả đời quên không được cô ây, quên không được... tiếng thét chói tai kia, giọng nói nhỏ vụn đến đáng thương kêu gào thống khổ ấy,

thực sự là... khiến người ta nhiệt huyết sôi trào, muốn ngừng mà không được”

Mạc Họa cách quá xa, căn bản nghe không được Lâm Mặc và Trương Hàn đaïgh nói cái gì, Lâm Mặc vân luôn không có biểu cảm gì, đến lúc này cậu mới chậm rãi nhâc lên mí mắt, liệc Trương Hàn.

Một giây kế bụp một tiếng.

Lâm Mặc giơ tay lên, một nắm tay bền chắc trực tiệp nện lên trên mặt Trương Hàn.

Trương Hàn không tránh, hứng trọn một quyên, hắn ngã lui về phía sau đụng vào trên bàn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.