Chương trước
Chương sau
Lời này vừa rơi xuống, bốp một tiếng, Lâm Mặc chống một tay phải trên vách tường bên người cô.

Thiếu niên cao 1m75 cũng theo thế đè xuông, chậm rãi áp sát cô, hơi thở quanh quân giữa hai người.

Mạc Họa theo phản xạ có điều kiện lui về phía sau, thế nhưng không thể lui được nữa, cô trơ mắt nhìn cậu vượt qua khoảng, cách an toàn giữa nam nữ, cứ thế lần đến gần cô.

Hiện tại mặt của cậu gần. ngay trước mắt, nhìn khoảng cách gần như vậy, cậu thực sự là điện trai đến mức làm người ta giận sôi, vóc người thiếu niên lộ ra vẻ trẻ 4rung, nhìn hơi gầy, song bờ lưng gây lại lộ ra sức mạnh, cộng thêm khí chất lãnh đạm bạc bếo, trời sinh đã mang đến cảm giác bá đạo, cũng chính là móc treo quần áo biết đi. Mạc Họa bị cậu chặn lại, cho tới bây giờ cô chưa từng bị cậu chàng nào kabedon, khuôn mặt nhỏ trăng nõn từ từ nóng lên.

Lâm Mặc nhìn cô, tràn đây đáy. mát là khuôn mặt rực rỡ động nhân của thiếu nữ, cậu nói, “Biết cái gì gọi là khiếm nhã không?”

Cái gì?

Mạc Họa trong chốc lát ngây ngóc.

Dáng vẻ ngây thơ ấy rơi vào trong mắt thiếu niên là nét đẹp, không gì sánh được Lâm Mặc nhệch môi mỏng thành đường vòng cung tà mị . giọng nói, “Cái tôi khiêm nhã của cậu đêu đã chụp xuống

rồi, không bằng, tôi hiện tại an vị thực thi tội danh khiếm nhã nhé?”

Mạc Họa ngớ người, giờ mới hiểu được cậu có ý gì, cậu sao lại có thể...... vô liêm sỉ như thế?

Cậu rõ ràng là đùa giỡn lưu manh với côi Mạc Họa giơ tay lên, tát lên mặt cậu.

Bóp.

Tiếng tát tay thanh thúy vang lên.

Lâm Mặc không tránh, cho cô đánh.

` Cậu nhìn cô gái, cô gái vừa xấu hồ vừa giận dữ, đôi mắt đen lúng liếng rơi trên mặt cậu, tựa như một con mèo con đang phát điên.

Cáu kỉnh đáng yêu.

Thật ra cậu có thể tránh, thế nhưng cậu không muốn, cậu cần một cái tát này thức tỉnh chính mình.

Sức cô rất nhẹ, tay quét qua mặt cậu, không hề đau chút nào.

Lâm Mặc khẽ động.

Cậu định làm cái gì?

Mạc Họa vốn mới tát cậu đang hơi sợ, trong lòng rất đề phòng, hiện tại cậu khẽ động, cô khẽ kêu lên, sợ đến nhằm chặt hai mắt.

Chẳng lẽ cậu định đánh cô!?

Thiếu niên tối tăm như cậu cho tới bây giờ thì không phải hạng dễ trêu, rât nguy hiểm, nêu như cô không đoán sai, cậu còn nhỏ nhen có thù tất báo, cậu sẽ đánh cô lại chứ?

Mạc Họa rất tâm thần bắt định, rất nhanh trên đỉnh đầu truyền đến thanh âm của eậu, “Há miệng.

Cái gì? Mạc Họa chậm rãi mở mắt ra, Lâm Mặc cũng không đánh cô, chỉ là lột ra vỏ kẹo que, đưa kẹo que tới bên môi cô. Cậu đút cô ăn kẹo que.

Khuôn mặt nhỏ của Mạc Họa sùng sục sôi lên, vệt đỏ ửng khả nghỉ bò lên đến vành tai trăng như tuyết, cô dùng sức mở lắc đầu, từ chối, “Tôi không ăn! Tôi không ăn đâu!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.