Chương trước
Chương sau
Lâm Mặc gật đầu: “Tôi biết, cậu không nhàm chán như vậy”

Cậu tin tưởng cô?

Mạc Họa không nghĩ tới hai người nói chuyện thuận lợi như vậy, cậu tin tưởng không phải cô mật báo.

“Lên xe, về nhà” Lúc này cậu lại lập lại bốn chữ kia.

Bồn chữ đó nghe trong tai Mạc Họa lại mang ý xua đuôi, Lâm Mặc, chị cậu

cô căn răng vào môi, nhỏ giọng ni cân trị liệu không chỉ có là chân, còn có tâm, đừng đề chị ấy lẻ loi một mình mãi, mang chị ấy ra ngoài...

“Đủ rồi!" Mạc Họa vẫn chưa nói hết đã bị Lâm Mặc cắt đút, cậu lãnh đạm nhắc mắt nhìn cô một cái: “Chuyện của chị tôi không cần cậu quan tâm”

“Lâm Mặc, cậu đừng như vậy, chị cậu đang tự phong bế chính mình...

“Mạc Họa” Cậu đột nhiên gọi tên cô.

Hàng mi Mạc Họa run lên, „ đây là... lân đâu tiên cậu gọi tên cô, cô còn tưởng răng cậu không biết tên cô, dù sao cậu liếc mắt cô một cái cũng đã ngại nhiều, hầu hết thời gian cậu đối. với cô lãnh đạm có lệ, dường như ở lâu với cô một giây đã thấy Phiên.

“Làm sao vậy?”

“Mạc Họa, cậu có phải cảm thấy chị của tôi rất đáng thương, người như cậu cao cao tại thượng biết cái gì, thương cảm thương. hại người khác chỉ là có thể thỏa mãn lòng hư vinh của các cậu, cho các cậu cảm giác mình tài trí hơn người, cho nên, thu hồi vẻ đồng cảm mà

cậu tự cho là đúng ấy đi, chúng tôi không cần: Nói xong, Lâm Mặc xoay người rời đi.

Mạc Họa cảm thấy một chậu nước lạnh từ đỉnh đầu dội XuÔng, khiến cô lạnh xuyên tim, cậu nhìn cô như vậy ư? Trong mắt cậu, cô chính là một kẻ xảo trá không chịu nỗi như vậy?

Lòng tốt của cô lại bị cậu chà đạp không đáng một đồng, cô biết cậu chán nã cô, lại không nghĩ rằng nỗi chán ghét

ấy đã đến mức độ này, đoán chừng cô ngay cả hít thở đối với cậu là sai.

“Lâm Mặc, tôi ghét cậu!” Mạc Họa hướng vệ phía bóng lưng tuyệt tình của cậu hồ to một câu.

Cô ghét cậu. Cô ghét chết cậu!

` Lâm Mặc trước mặt dừng bước chân lại, sau đó chậm rãi quay người sang.

Cậu thấy. được đôi mắt hồng hồng kia của cô gái, cô tức

giận nhìn cậu chằm chằm, không cam lòng tỏ ra yêu kém, nhưng cô lại rất uất ức buồn bã, viền mặt đỏ bừng tràn ngập hơi nước, giỗng như một con thú nhỏ quật cường, phá lệ động lòng người.

Lâm Mặc lại quay người về, dừng ở trước mặt cô.

“Cậu lại đến đây làm gì, vừa rồi cậu không phải rất dữ dằn sao? Đừng nói xin lỗi, bởi vì tôi là sẽ không tha thứ cho

cậu” Mạc Họa tức giận nói.

Lâm Mặc nhấp môi mỏng một cái, sau đó không nói một lời nhét cô vào trong ghế sau, còn muốn cửa xe đóng lại.

“Bác tài, tiễn cô ấy về nhà” Lâm Mặc thanh toán tiền xe. “ĐUọc” Bác tài đạp lên chân ga.

Mạc Họa lúc đầu còn tưởng Lâm Mặc quay. lại là nói xin lỗi, cậu không biết, lời cậu nói giỗng nhử con dao đả thương người khác, thực sự khiến cô rất khó chịu, nhưng không ngờ đến là, cậu lại không nói gì, trực tiếp nhét cô vào trong xe, hóa ra là cô tự mình đa tình.

Thì ra, tên hề vẫn luôn là cô.

Mạc Họa xuyên qua kính chiếu hậu nhìn Lâm Mặc, Lâm Mặc vẫn chưa đi, đứng tại chỗ nhìn hướng cô đi, cô siết chặt tay, lách tách, nước mắt không kiềm được rơi xuống.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.