Chương trước
Chương sau
*Một câu nói thịnh hành trên mạng, ý chỉ đừng cho mình là nhất, bản thân thật sự cũng thường thôi. So với chó Ngao là bởi vì mức giá đề mua một chú Ngao Tây Tạng thuần chủng ngang với mức giá một ngôi nhà đắt tiên hay một xe hơi hạng sang.

“Bao lâu không chạm vào em rồi?”

Diệp Minh từ trên cao nhìn chằm chăm khuôn mặt nhỏ như hoa như ngọc kia.

Hà Băng xòe tay ra, trông có chút hả hê: “Hai tháng”

Mẹ nó!

Diệp Minh thở hồn hến hai cái, liều mạng hạ thấp cơ thê xuống, đặt hết cơ thê trên người cô.

“Ai, đứng lên, anh đè bụng em rồi!”

“Nhãi con, cảnh cáo con trước, đợi mây tháng nữa, bố xử hết con và mẹ con!” Anh khàn giọng ác độc nói.

Trong lòng Hà Băng ngọt tựa như phêt mật, tay đan vào mái tóc ngắn gọn của anh, xoa nhẹ một cái.

Diệp Minh cọ cọ trên vùng cổ trắng mịn màng của cô, cọ không đủ lại đi cọ vành tai trắng như: tuyệt của cô: “Hà Băng, thật là muốn làm em”

Toàn thân Hà Băng nóng lên, xong, anh dùng chất giọng trầm khàn kia dụ dỗ cô kìal Mê hoặc chết tiệt!

Diệp Minh cọ xong lập tức đứng dậy, quậy thì quậy, đúng mực vẫn phải có, anh già khụ rôi mới có con, còn lo lắng hơn bắt kỳ ai.

Xuống giường, anh đi đến phòng tắm định tăm nước lạnh.

Hà Băng nhìn bóng lưng anh tuần của người đàn ông, cặp mắt đẹp đảo qua, anh đổi tính rồi hả?

Trở về này cũng đã một tháng, buổi tối hôn cô, ôm cô ngủ, cái kia không được, anh cũng không nói yêu câu khác.

Trước đây anh cũng không phải như vậy.

TUẦN Hà Băng ôm bụng hừ một tiếng.

Bước chân Diệp Minh khựng lại, quay người trở về, bàn †ay đặt trên bụng nhô ra của cô, lo lăng xoa xoa: “Có phải do vừa nấy đè em đau không?”

Hà Bản nằm ở trên giường, mái tóc dài đen nhánh xõa tán trên chiếc gồi trắng tỉnh, cô không nói lời nào, chỉ đỏ mặt nhỏ nhìn anh.

Diệp Minh là ai, liếc mắt liên nhìn ra cô không thích hợp. Dáng vẻ muốn còn không chịu nói ra này của cô, quyên rũ tột cùng.

Yết hầu nam tính lăn vài cái, mày kiếm khẽ nhướng, trong đuôi lông mày hẹp dài nhộn nhạo ra phong tình thành thục mị hoặc của người đàn ông: “Giả vờ?”

Hà Băng gật đầu.

“Muốn làm gì?” Anh hỏi.

Hà Băng khẩn trương, xấu hồ, tim đập rộn lên, cánh tay gây chống trên giường ngôi dậy, cô nhẹ nhàng hôn lên đôi môi mỏng của anh.

Diệp Minh khẽ khép mắt, bàn tay giữ lại gáy cô, nhanh chóng đảo khách thành chủ.

Mặc dù là cô chủ động, nhưng trông anh cứ như muốn ăn sạch cô.

Bên tai đều là tiếng nước làm người ta mặt đỏ tới mang tai, nhiệt độ trong phòng “cọ” một tiếng tăng cao hơn mười độ.

Diệp Minh đầy ngã cô, vừa hôn cô, vừa giơ tay cởi nút áo quân trang, trong chất giọng khàn khàn lộ ra vui mừng và cưng chiều: “Xót chồng à?”

Hà Băng xấu hồ ôm lầy vòng hông to lớn của anh, yêu kiều cất giọng: “Chồng ơi, anh ăn chay rồi à?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.