Chương trước
Chương sau
Sau một tiếng.

Xe Jeep dừng bên ngoài sảnh đồn cảnh sát, Hà Băng đi vào phòng kiểm nghiệm xác.

“Đây chính là hi thể sáng sớm hôm nay chúng tôi từ trong sông vót lên, hẳn đã chết nửa tháng, hiện tại mấy người tới xem thử đi” Đồng chí cảnh sát nói.

Nửa tháng.

Thời gian trùng khớp.

Chu Siêu và Tiễn Đao nhìn về phía ¡ thể đang bị vải trắng đắp lên, nhìn cường tráng cao lớn, rất giống.

Thực sự rất giống.

Hà Băng đi tới bên thí thẻ, nhân viên công tác vươn tay vén vải trắng, Hà Băng đột nhiên lên giọng nói: “Không cần nhìn, không phải anh ấy”.

“Chị dâu” Chu Siêu hạ giọng: “Bọn em có thể hiểu được †âm tình của chị, thế nhưng ít nhất phải vén xuông nhìn một cái, lỡ như...

“Lỡ như cái gì?” Hà Băng quay đầu nhìn về phía Chu Siêu, cặp mắt đẹp tái nhợt lóe ra ánh sáng lạnh lẽo.

Chu Siêu khựng lại.

Nhân viên công tác thấy thế, nhanh chóng mở miệng: “Chúng tôi đã lấy được thông tin vệ người chết, máy người lấy về đối khẳng so sánh đi”

Chu Siêu đưa tay đón.

Một giây kế tiếp: “ba” một tiếng, Hà Băng vươn tay nhỏ bé đánh rớt hồ sơ xuống đá.

“Chị dâu!" Tiến Đao chảy nước mắt.

Viền mắt Chu Siêu cũng đỏ bừng.

“Xin lỗi” Hà Băng lúc này giơ tay đỡ trán, nhỏ giọng áy náy, cô cảm thấy váng đầu quá.

“Chị dâu, chị không sao chứ?”

“Không sao, tôi không phải xử trí theo cảm tính, đây không phải là anh ây, nêu như các cậu không tin, cầm vê đi đối chiếu đi!”

Nói xong, Hà Băng nhắc chân rời đi: “Tôi đi ra ngoài hít thở không khí, đừng đi theo tôi”

Hà Băng rời khỏi đồn, cô lung tung không mục đích đi trên đường cái, đó không phải là Diệp Minh, cô không cân nhìn cũng biệt.

Chu Siêu bọn họ không tin không sao.

Lúc này cô cảm thấy bụng dưới trướng phòng, hơi đau một chút, bé con của cô.

Khuôn mặt nhỏ của Hà Băng trắng giỗng như một trang giây, ngày hôm nay cô mặc chiếc váy hoa dài, bên ngoài khoác áo cardigan màu vàng nhạt, cả người dịu dàng như nước, thê nhưng trạng thái cô rất không tốt, bé con cũng không ổn.

Hai mắt cô tối sầm, sắp ngắt.

“Này, cô gái, cô không sao chứ?” Hai bác gái kịp thời đỡ Hà Băng.

Hà Băng ồn định người, cảm giác, choáng váng rất nhanh đã biến mát, . thê nhưng cô không dám đi: 'Con không sao, cám ơn hai bác ạ”

Hà Băng ngồi trên ghê dài trạm xe buý chờ đám người Chu Siêu.

Hai bác gái xác định Hà Băng không sao, liền xoay người đi, hai người vừa đi vừa nói chuyện “Nghe nói ông nhà bà nửa tháng trước cứu được một người à?”

“Đúng vậy, nửa tháng trước lốc xoáy vừa qua khỏi ông nhà tôi liền đi lên Khâu Sơn đi hái thả năm, ở đó ngập nước khắp nơi, nhưng bà biết ông nhà tôi nhìn thầy gì không, phía dưới là đại dương mênh mông cao mây thước, trong khe đá phía trên vậy mà có một người kẹt vào đó, thủy triêu mạnh mẽ đập. qua đó, người kia vậy mà không ngã xuông, bị kẹp lại rôi!”

"Ôi trời, mạng người kia lớn thật, nếu như bị đầy ra biên thì chết chắc luôn rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.