Chương trước
Chương sau
Đời này tình yêu của anh, cuối cùng là không bỏ xuông được.

Anh có thể vì đất nước hy sinh tính mạng, thế nhưng anh sẽ vì cô mà sông.

Lúc này bên tai truyền đến tiếng dộng không bình thường, Diệp Minh ngâng đầu, phía trên có cái gì vọt xuông tới, là nước biển đã vỡ đề.

Sóng nước cuồn cuộn giống như là một con cự long đáng sợ oanh một tiếng, đánh thẳng tới.

Đen ngòm.

Cả người anh bị bóng tối cắn nuốt.

Hàng lông mi cong dày rung rung, anh hơi hé đôi mát đã dân ctan rả, anh phảng phất ở trong nước biển đen ngòm thấy được một luồng sáng rực rỡ.

Trong ánh rạng đông kia, ba mẹ đi tới hướng anh, bọn họ nói, con trai, con đã về nhà rôi.

Diệp Minh chậm rãi nhằm nghiền hai mắt.

Bên kia.

Chiệc xe sang trọng dừng trước một nhà dân, Hà Băng dựa vào trên khung cửa nhìn về ngọn Khâu Sơn phía trước, cô cảm thây lạnh lẽo.

Trên người cô còn mặc chiệc áo khoác quân đội Diệp. Minh khoác cho cô, thế nhưng áo khoác đã lạnh, đã không còn lưu lại nhiệt độ của anh nữa rôi.

Cô vươn cánh tay gầy ôm chặt chính mình, muôn cho chính mình một chút hơi ấm.

“Đội của Diệp thủ trưởng sao còn chưa trở về, cậu nhìn phía trước kìa, lốc xoáy, đã nuốt mắt toàn bộ Khâu Sơn Tôi.

“Ù€ ấy, các anh nói, đội của Diệp thủ trưởng có phải... không vê Blide hay không”?”...

Lúc này một tiếng ho nhẹ vang lên, Có Dạ Cần và Diệp Linh đi tới.

Mấy người đang tám chuyện cũng nhanh chóng chột dạ cúi đâu xuông: “GÓ. Go tổng. P Cố Dạ Cần nhàn nhạt liếc bọn họ: “Đi xuống đi”

“Vâng”

Mấy người kia nhanh chóng đi mắt.

Diệp Linh tiên lên đi tới cạnh Hà Băng, ngoài trời u ám mưa rơi liên miên, đường đi cũng đầy bùn sình: “Băng, Băng, vào thôi em, bên ngoài lạnh lăm”

Hà Băng nhìn về ngọn Khâu Sơn phía trước: “Chị nói xem, bọn họ sẽ trở vê không?”

Diệp Linh ngắng đầu, cũng nhìn ngọn KhẨu Sơn phía. trước, mây giây sau, cô chậm rãi khẳng định: “Sẽ, nhát định sẽ!”

Trước đây anh trai cũng từng bỏ lại cô rời đi, thế nhưng ¡tuyệt cảnh phùng sinh, anh trai đều trở về.

Lần này cũng sẽ không ngoại lệ.

Hà Băng cong môi: “Em cũng tin tưởng, bọn họ đều sẽ trở về, không thiêu một ail”

“Xem kìa, có người đã trở về!” Lúc này đột nhiên có người kêu to.

Hà Băng giật mình, đã trở về?

Cô nhanh chóng nghiêng mắt, trên đường nhỏ bùn đất phía trước có một nhóm người đi tới, bước ra từ bóng tối. Đôi mắt đẹp nhanh chóng tràn ra ánh sáng rực rỡ, thực sự đã trở về!

Bọn họ đã trở về!

Cô nhắc đôi chân nhỏ, trực tiếp chạy ra ngoài.

Chu Siêu và lính Huyết Đồng ngừng lại, trên người bọn họ đều là nước mưa, bùn đất còn CÓ máu tươi, nửa tiếng, bọn họ mắt nửa tiếng đồng hồ để về nhà.

Chu Siêu để Dương Kim Đậu xuống: “Hiện tại bắt đầu điểm sói!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.