“Bây giờ bà ấy chẳng có gì cả, hiện tại, mẹ cũng già rôi, bà ây chỉ có mỗi em, nên em sẽ không bỏ bà ấy một mình” Đúng vậy, mẹ già rồi.
Mẹ thực sự một ngày lại một ngày càng ảm đạm càng già nua.
Cuộc đời Dương Kim Đậu từng mắc phải sai lầm, bà ta từng lựa chọn, những thứ kia giông như lưỡi dao vô tình của năm tháng thanh, mặc sức tàn phá dung nhất: bà ta, bao nhiêu ngày đêm, bà đang quản mình trong đau đón. Người mẹ Dương Kim Đậu này chính là kẻ vừa đáng trách vừa đáng thương.
Bên kia Diệp Linh lại im lăng vài giây, sau đó câu môi, giọng nói mêm mại: “Băng Băng, em vẫn luôn là niềm kiêu hãnh của mẹ em”
Trên đời này có rất nhiều người cô độc đi hết đường đời, đang học thế nào để yêu một người.
Hà Băng vẫn luôn thấu hiều tình yêu, cô yêu bản thân mình, giữa bản thân và người cô yêu, trong lòng Hà Băng sở hữu sức mạnh bắt khả chiến bại nhất, cô là người Diệp. Minh yêu nhất, cũng là kiêu ngạo cả đời của mẹ cô.
Hà Băng chạy tới Khâu Sơn, lúc này phía trước nghênh đón một thân ảnh cao ngất như tùng, Có Dạ Cân đã chạy đến, phía sau Có Dạ Cần là Diệp Linh.
“Có tổng, chị Linh Linh” Hà Băng đi lên trước.
“Băng Băng, bọn chị đã phái người đang Mạc soát núi rồi, †ìm được điện thoại của mẹ em, bả ây lái xe tới, thế nhưng x xe lật xuông sườn núi rôi, cả người lẫn xe đều lăn xuống.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghich-tap-sung-nhanh-con-kip/3326927/chuong-2715.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.