Chương trước
Chương sau
Anh rủ mắt nhìn dáng vẻ cô mềm mại, lại nhìn cái tay nhỏ kia của cô, vươn lưỡi liếm đôi môi mỏng khô ráo, anh cười: “Chưa đủ à?”

Hà Băng nhanh chóng thu tay mình về.

Đuôi lông mày hẹp dài của Diệp Minh nhuộm đẫm ý cười, dịu dàng lưu luyến, nếu như anh lại lề mề nữa chắc không đi được mắt.

Không muốn đi, chỉ muốn dính chặt với GÓI”

“Anh đi thật đây."

“Nhớ về sớm nha anh”

“Ừ” Diệp Minh xoay người, rời đi.

Anh đi rồi.

Hà Băng lật cả người, nằm thẳng ở trên giường, trên người cô tựa hồ còn lưu lại hơi thở của anh, cô vươn tay kéo chăn, lặng lẽ trùm lên trên khuôn mặt nhỏ nhắn.

Dưới chăn hai mắt cô gái sáng như tuyết, khóe miệng nhiễm ý cười.

Diệp Minh đi làm nhiệm vụ rôi, Hà Băng ngày hôm sau liền bay đến nước Z, tìm lão thủ trưởng.

Cô đợi ở nước Z hai ngày, mỗi lần đến khu đặc chủng đều bị ngăn ở ngoài cửa, cảnh vệ căn bản không cho cô Vào.

Địa vị cô quá thấp, không có tư cách gặp lão thủ trưởng, báo. cáo bên trên cũng chưa được phê.

Hôm nay cô đi tới quân doanh lại lần nữa, cảnh vệ gác trong khu đều đã nhận ra cô: “Cô gái, sao cô lại tới nữa vậy, tôi thực sự không thể để cho cô gặp thủ trưởng được, hơn nữa hôm nay lão thủ trưởng có một cuộc hội nghị quân sự quan trọng, cũng không rảnh gặp cô”

Hà Băng xuyên qua hàng rào sắt nhìn vào bên trong, bên trong vài chiếc xe jeep chống đạn lái đến, trên xe Jeep căm chiếc cờ màu đỏ, biển số xe cũng thuộc dạng rất khủng.

Một nhóm đặc chủng cấp cao mặc đồng phục đi tới, chia làm hai hàng, đều đứng đợi người bên trong chiếc xe chống đạn trước mặt kia.

Rất nhanh, cửa xe mở ra, Trần Cẩm đi ra.

Hà Băng lần đầu tiên thấy được Trần Cẩm, vị thủ trưởng đại nhân đứng hàng cao này tuy đã hơn năm mươi tuổi, nhưng không lộ vẻ già nua, trên người hiện vẻ kinh sợ, không giận mà uy nghiêm, đây mới thật sự là người ở vị trí cao.

Trần Cẩm xuống xe, trực tiếp đi đến phòng hội nghị cao cấp, thư ký riêng của ông đi theo phía sau, đưa văn kiện hội nghị hôm nay cho ông.

Những nhân viên cấp cao kia đều cung kính đi theo phía sau ông.

Bọn họ sắp họp rồi.

Hà Băng sáng ngời mắt, cô biết bỏ qua cơ hội này sẽ không có lần sau.

Hai tay năm hàng rào sát, cô lớn giọng hô: “Lão thủ trưởng, xin dừng bước!”

Trần Cẩm dừng bước chân lại, quay người sang, nhìn về phía Hà Băng.

Người lính gác kia sợ đên sắc mặt trắng nhợt, anh ta không thể ngờ tới Hà Băng to gan như vậy, anh ta nhanh chóng đi ra ngoài muốn đuổi Hà Băng đi: “Cô gái, tôi cảnh cáo cô, nếu như cô không đi, tôi sẽ lấy tội cản trở người thi hành công vụ bắt cô lại”

Trần Cẩm liếc Hà Băng, không có cảm xúc nào, ông xoay người rời đi.

Đã có hai cái lính gác tới đuổi Hà Băng rồi, Hà Băng nhìn bóng lưng Trần Cẩm: “Thủ trưởng đại nhân, tôi thỉnh cầu gặp ông một lần, có thể ta không có tư cách gặp ông, vậy Huyết Ưng thì sao, Huyết Ưng có không?”

Trần Cẩm dừng lại, ông chậm rãi quay người sang.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.