Chương trước
Chương sau
Từng giọt lệ rơi xuống đập, Hà Băng trong nháy mắt khóc. không thành tiếng, cô đột nhiên nghĩ tới, cô thậm chí không biết tên thật của Tuyết Nương.

Tuyết Nương đã ngừng thở, lúc bị bịt miệng mũi lại cô không có một chút bản năng giãy giụa nào, khoảnh khắc chị chết kia khóe miệng đều nhuộm cười, trong đầu đều là hình ảnh lần đầu tiên gặp Diệp Minh hơn 20 năm trước.

Anh anh tuấn, cao lớn, hô phong hoán vũ, phóng đãng không chịu gò bó, thế nhưng đáy mắt của anh dịu dàng mà tang thương, như một bàn tay to lớn của năm tháng, lướt qua mọi tiêu điều trên gương mặt, tuôn lệ bi thương.

Thật tốt.

Tuyết Nương đi rồi.

Hà Băng ôm thật chặt Tuyết Nương, cảm giác cơ thể chị dần dần lạnh lẽo cứng ngắc, cô đặt Tuyết Nương xuống, sau đó vươn tay lau vết máu và nước mắt trên mặt Tuyết Nương, Tuyết Nương cả đời này muốn làm nhất đại khái chính là hai chữ sạch sẽ.

Lúc này Bò Cạp đã đi tới: “Chậc chậc, cho dù chúng mày không nói, tao cũng đoán được, Đại Sơn chính là Huyết Ưng, đúng không?”

“Tuyết Nương vì Huyết Ưng chết, không oán không hối, ba năm trước đây, lính của Huyết Đồng - Tiểu Ngũ rơi vào bẫy mỹ nhân của thủ hạ tao, nữ đặc công kia của tao cầm dao, từng mảnh từng mảnh tóc thịt Tiểu Ngũ trên người xuống, thằng ngốc đó cũng không chịu ói nữa nửa chữ lộ về Huyết Ưng... Bọn nó từng thăng bị tao bắt được, bị cực hạn cực hình, nhưng bọn nó đều ngậm chặt miệng, không nói chữ nào về Huyết Ưng, tao. không hiểu, trên người Huyết Ưng có sức mạnh mị lực gì mà để hết những người này đến người khác vì hắn mà chết?”

Hà Băng gạt đi nước mắt, nhêch đôi môi đỏ mọng, cô ngước mắt nhìn Bò Cạp: “Mày mãi mãi sẽ không hiểu được”

Diệp Minh, không phải một mình, anh là thiên thiên vạn vạn người.

Anh đại biểu cho quang minh, chính nghĩa và tín ngưỡng, để người ta truy đuổi và tôn sùng.

Kẻ như Bò Cạp, vĩnh viễn sẽ không hiểu.

“Ha” Bò Cạp cười một tiếng: “Nói thật, tao cũng kính ngưỡng Huyết Ưng đã lâu, phóng nhãn thiên hạ, tao chỉ xem hắn là địch thủ duy nhất của tao.”

Nói rôi Bò Cạp vươn tay mắt phải giả mình xuống: “Xem, ba năm trước hắn đã chọc mù mắt phải của tao, món nợ này, tao. vẫn chờ thanh toán với hắn”

Hà Băng thế mới biết Bò Cạp mang mắt phải gã đã sớm phế đi.

“Mày vĩnh viễn không phải là đối thủ của anh ấy, bởi vì anh ấy mắt phải của không phải chiến đấu một mình, anh có sức mạnh vô địch, cho nên, mày đã định trước thất bại rất thảm hại” Hà Băng mở miệng nói.

“Hắn lợi hại như vậy, vậy đùi phải hản làm sao phế đi, còn không phải là bị tao bắn à? Ah, đúng rồi, tao lại nhớ tới một việc, ba năm trước lúc hăn tới cứu tên Chu Siêu kia, đúng lúc là từ bệnh viện chạy tới, lúc tao mai phục nghe lén bọn hắn nói chuyện, Huyết Ưng ở trong bệnh viện mới vừa tiền hành phẫu thuật ghép tủy, nghĩ như vậy, trời cao đối đãi tao cũng không tệ, ha ha”

Hà Băng ngần ra, gã đang nói cái gì?

Diệp Minh ba năm trước ở trong bệnh viện tiền hành phẫu thuật ghép tủy?

Vì sao?

Lễ nào ba năm trước cô dùng tủy của anh để cấy ghép?

Nghĩ như vậy, cô đã toàn bộ hiểu hết mọi Ba năm trước là anh cứu cô, là anh cho cô sinh mệnh mới, mà anh vì cô chặt đứt một chân!

Hóa ra là anh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.