Từ Từ Niên nén giận, bật bếp làm nóng chảo dầu, cúi đầu nghiêm túc thái thức ăn.
La Tiểu Mậu ở bên cạnh thấy dáng vẻ này của cậu thì nóng vội quýnh cả lên, đi lên kéo lấy tay cậu, "Từ Niên, cậu còn ngẩn ra đó làm gì, mau nghĩ cách đi! Trước kia Từ Kiến Quốc chỉ mong cậu chết sớm đi một chút, bây giờ biết cậu còn sống, còn đến tìm nữa? Ơ kìa, sao cậu cứ như khúc gỗ thế, nói gì đi chứ!"
Từ Từ Niên đặt dao xuống, đem măng được thái từng miếng ngay ngắn nhúng qua nước, cười lắc đầu, "Có gì hay mà nói? Đối với tôi, ông ta chỉ là một người xa lạ có quan hệ huyết thống mà thôi, có gì mà phải sợ?"
"Nhưng năm đó ông ta đối xử với cậu thế nào, chẳng lẽ cậu quên rồi sao? Bây giờ cậu lại trắng trợn đào góc tường tập đoàn Từ thị, không phải ông ta sẽ càng hận cậu thấu xương sao?"
La Tiểu Mậu càng nghĩ càng lo lắng, khoanh tay đi vòng qua vòng lại, vỗ đầu một cái nói, "Nếu không thì như này đi, dù sao ông ta cũng chưa vào đây, chúng ta nhân cơ hội đó mau đóng cửa quán lại, nói là hôm nay ông chủ có việc gấp tạm ngừng buôn bán, vậy thì ông ta cũng không mặt dày đến mức tự ý xông vào đây chứ?"
Nghĩ ra biện pháp này, ánh mắt La Tiểu Mậu sáng rực cả lên, vén tay áo lên chuẩn bị sai nhân viên đóng cửa lại, kết quả lập tức bị Từ Từ Niên kéo lại, dở khóc dở cười nói, "Cậu đừng nghĩ ra mấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghich-tap-chi-hao-dung-nhan-sinh/940924/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.