*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Edit: Vĩnh Nhi - Beta: Hải Đường, Tiểu Vũ Cả một đám anh em ăn to nói lớn đến ăn cơm chùa, hiển nhiên ba mươi món ăn là không đủ. Từ Từ Niên còn chưa ngồi ấm ghế, đã phải đeo tạp dề lên chuẩn bị vào bếp nấu thêm vài món nữa, kết quả bị Cù Thành kéo lại, ghét bỏ nhìn nhóm người trước mặt, "Đám nhóc các cậu, sớm không tới muộn không tới, phải chọn đúng lúc nhà người ta làm cơm xong mới đến, rõ ràng là đến ăn chùa, Từ Niên em đừng nuông chiều chúng nó, để chúng nó tự nghĩ cách đi, chúng ta ăn cơm của chúng ta." "Anh Thành, anh không thể như vậy nha, hôm nay là ngày nghỉ tết, bọn em là khách do Từ đại ca mời đến, không phải là đàn em của anh." A Tứ cười sáp lại gần, nhìn thấy một bàn thức ăn, thèm đến mức mắt sáng cả lên, Cù Thành cầm một chiếc đũa đập qua, cười mắng, "Đám nhóc các cậu tính tạo phản à, còn dám giỡn mặt với tôi? Những đồ ăn này này không có phần của các cậu, ai muốn ở lại thì tự mình đi giải quyết vấn đề cơm nước đi." A Tứ và nhóm người sau lưng nghe xong câu này thì vui vẻ cười ha ha, từng người giơ bọc ni lông ở phía sau ra, bên trong chứa gì mà, miến nấu cải thảo, cá lù đù* chiên vàng, thịt lợn kho tàu....tất cả đều là món ăn thường thấy ngày tết. "Anh Thành yên tâm, bọn em đã tự mình chuẩn bị thức ăn rồi, còn có rượu xái* hồng tinh năm 95, đặc biệt mang đến biếu Từ đại ca!" *Cá đù hay còn có tên gọi khác là “con cá lù đù”: Nó có tên khoa học là Sciaenidae là một họ cá thuộc bộ Cá vược (Perciformes) sống ngoài biển và phân bố ở vùng biển nhiệt đới, cận nhiệt đới. Có khoảng 270 loài trong 70 chi thuộc họ cá này.
*Rượu xái: là một loại rượu Trung Quốc. Nó là một loại rượu trắng có mùi thơm nhẹ được làm từ lúa. Đây là rượu nước thứ hai (hàm lượng còn 60% - 70%)
Vừa nói bọn họ vừa lôi từ ngoài cửa ra một hộp giấy, bên trong đựng mười mấy chai rượu xái, một người trong nhóm cầm lấy hai chai, dùng răng cạy một cái, nắp chai màu đỏ rơi "keng" xuống nền, vô cùng năng nổ. "...." Cù Thành vỗ trán câm nín, nháy mắt cảm thấy hình tượng mình vất vả xây dựng trong một đêm bị đám nhóc này hủy hoại hết. Từ Từ Niên nhìn nhóm người đang vui vẻ trước mặt, vẫy tay gọi bọn họ vào, "Được rồi, đừng nói chuyện phiếm nữa, mau vào nhà ăn cơm thôi." "Vâng ạ!" Lấy A Tứ dẫn đầu, nhóm người cùng nhau gật đầu, cầm dây pháo và rượu xái tranh nhau chạy vào bên trong, chị dâu chính là thánh chỉ, cùng chị dâu ăn cơm hòa thuận, anh Thành là cái gì? Có ăn được không? Cù Thành vốn gửi hết mọi hy vọng lên người chú Chung, thầm nghĩ, chú là người đoan chính bảo thủ như vậy, nhất định không chịu nổi đám đàn em mặt đầy hung dữ, giang hồ này của hắn. Kết quả trước đó chú Chung vốn còn sợ rơi cả đũa, vừa nhìn thấy rượu xái trong tay bọn họ thì quên hết mọi thứ, mắt sáng như pháo đón bọn họ vào, vui như bắt được vàng, mở miệng nói, "Chao ôi, rượu xái hồng tinh năm 95 sao? Đây chính là rượu quý đó, các cậu lấy từ chỗ nào thế? Tôi lâu lắm chưa được uống nó rồi, giờ nhìn thấy thèm phát hoảng." Xong… Nháy mắt bị hạ gục. Cù Thành âm thầm vỗ trán, lại gửi hết hy vọng lên người La Tiểu Mậu, đáng tiếc, người này chính là một cái bánh quẩy, bình thường kể cả bác quét dọn, chú gác cổng ở Hào Đình, không một ai là hắn không biết, hôm nay ăn tết lại gặp được nhóm đàn em bang Thanh Long, liền như gặp được người quen cũ, vui vẻ nghênh đón, chẳng mấy chốc đã nhập hội với bọn họ. Tên pê đê chết tiệt!… Cù Thành nghiến răng, bỏ miếng thịt dê vào trong mồm, cảm thấy ước muốn mình và khổng tước cùng nhau bước qua năm mới ngày càng thêm mong manh, thế là quét mắt thần qua, cầm thìa nhỏ đút cơm cho Oa Oa, xoa nhẹ đầu nhỏ của bé, con à, thành bại lần này dựa hết vào con. Hắn kéo áo bông Oa Oa, thấp giọng nói, "Cục bông này, con thử nói với ba xem, có phải dáng vẻ nhóm người kia rất khủng bố không? Con sợ không? Nếu sợ ba sẽ lập tức đuổi những người này đi." "......Hả?" Oa Oa cắn thìa, nghiêng đầu, nghi ngờ mở to mắt, còn chưa kịp mở miệng, đã thấy một chú vạm vỡ, cả người nóng nực đổ đầy mồ hôi, cởi quần áo trên người ra, trực tiếp để lộ ra hai hoa văn trên cánh tay. "Oa! Tại sao phía trên lại có hình vẽ?" Nhóc con vẻ mặt đầy kinh ngạc, chú vạm vỡ nghe thấy, cười ha ha chạy đến, giơ cánh tay ra dụ dỗ bé, "Nhóc con, cháu thích không? Chú biểu diễn cho cháu xem, cái này gọi là tả Thanh Long hữu Bạch Hổ, thần long vẫy đuôi đó!" Vừa nói hắn vừa chuyển người, lay động cánh tay, thanh long bạch hổ trên cánh tay lúc lên lúc xuống theo động tác của hắn, chú vạm vỡ hét lớn một tiếng, lượn vèo cánh tay qua trước mặt Oa Oa, Thanh Long kia giống như biết chuyển động. Oa Oa há lớn miệng, hơi sửng sốt một chút, tiếp đó vỗ bàn tay nhỏ bụ bẫm, thích thú cười ha ha, "Quao quao… Hay quá đi! Muốn xem nữa!" "....." Cù Thành vỗ trán câm nín, nghiêng đầu qua không dám nhìn thẳng, còn nhìn nữa hắn sẽ điên mất! Từ Từ Niên ở bên cạnh thấy một màn này, nhịn không được cười thành tiếng, cầm vỏ quýt đập lên đầu hắn, mấp máy môi làm khẩu hình với hắn: Ngu ngốc, anh đúng là của hiếm mà! Vốn chỉ có năm người ăn cơm đoàn viên, bởi vì có nhóm người gia nhập mà trở nên náo nhiệt vô cùng. Từ Từ Niên tìm tất cả ghế có thể dùng được trong tiểu viện ra, đặt ba mươi món ăn và đồ ăn A Tứ mang đến chung một chỗ, nhóm người vây quanh vào nhau, ăn đến khí thế ngất trời. Đồ ngon dĩ nhiên không giữ được lâu, thịt dê kho và xương bò hầm nấm Từ Từ Niên làm nhoáng cái liền bị quét sạch, trống không, A Tứ và đám đàn em ăn đến đầu đổ đầy mồ hôi, không dừng mồm lại được, vừa ăn vừa giơ ngón tay cái, "Từ đại ca, anh chính là thiên sứ của bang Thanh Long bọn em! Sau này ngày nào bọn em cũng đến quán của anh ăn cơm!" "Thiên sứ em gái cậu, v...ông đây… Khụ, có quan hệ thế nào với các cậu hả?" Cù Thành uống nhiều mấy ly, nâng chân đạp ghế A Tứ, kết quả suýt chút nữa thốt ra chữ "vợ" ngay trước mặt chú Chung. "Cù Thành, cơm cũng không ngăn nổi miệng anh sao?" Từ Từ Niên lườm hắn, múc một thìa dầu cay đổ vào trong chén Cù Thành, ánh mắt mang theo uy hiếp, nở nụ cười nói, "Ăn nhiều một chút, năm mới phải đỏ đỏ rực rực, xem em vì anh mà suy nghĩ nhiều chưa này." Cúi đầu nhìn một chén ớt đỏ au, Cù Thành ê cả răng, làm bộ chậc chậc hai tiếng, nhắm mắt đổ chén ớt vào trong miệng, "Ai....Vẫn là người anh em Từ Niên tốt với tôi nhất, nuôi vợ không bằng nuôi khổng tước, tsk… Đã quá! Sảng khoái!" A Tứ cười phun cả đồ ăn ra, La Tiểu Mậu trực tiếp cười ra nước mắt, chú Chung ở bên cạnh không biết nội tình bên trong, lúc này quay đầu lại, uống đến hai má đỏ bừng, ngà ngà say hỏi, "Niên Niên, tiểu tử ngốc này không nói chú cũng quên béng mất, con cũng ba mấy tuổi rồi, có đối tượng chưa?” Từ Từ Niên ho nhẹ một tiếng, uống cạn chén rượu, nét mặt dửng dưng mở miệng, "Dạ, chưa có ạ, chuyện này không vội." Ông cụ thở dài nói, "Sao lại không vội? Chú có thể không vội sao, mỗi ngày con không chạy đi Thanh Nguyên thì lại chạy đến nhà hàng, còn bế theo một đứa bé, với tình hình này thì rất khó tìm được đối tượng, hơn nữa thân thể con còn..." "Haizzzz, thôi, chú nói cái này làm gì chứ." Chú Chung uống ực một hớp rượu, quay đầu lại hỏi Cù Thành, "Tiểu tử ngốc, cậu có đối tượng chưa?" "Dạ, có rồi ạ." Cù Thành vui vẻ gật đầu, cười bí hiểm nói, "Từ Niên không nói cho chú biết sao? Cháu không chỉ có đối tượng mà ngay cả con trai cũng có rồi." Từ Từ Niên liếc mắt nhìn hắn: Cái tên khoe mẽ nhà anh, dám nói thêm một câu nữa thử xem. Cù Thành coi như mình không nhìn thấy, vui vẻ tiếp tục uống rượu, chú Chung phiền muộn thở dài một cái, vỗ bả vai hắn thành khẩn nói, "Tiểu tử cậu giỏi lắm, có phúc! Không phải quan hệ giữa cậu và Niên Niên rất tốt sao, đợi sang năm mới giới thiệu cho nó một người, đây cũng không phải chuyện khó khăn gì, cậu nói đúng không?" Cù Thành nhịn cười, nhìn Từ Từ Niên im lặng ở bên cạnh, lại nổi lên ý muốn trêu chọc cậu, đến gần tai chú Chung, cố ý đè thấp giọng, dùng âm thanh người cả bàn đều nghe thấy nói, "Chú Chung, cháu bí mật nói cho chú biết, thật ra Từ Niên cậu ấy có đối tượng rồi, ngại nói cho chú biết thôi." "Cù Thành, anh câm miệng!" Từ Từ Niên ra sức trừng hắn. "Thật à?!" Chú Chung mừng rỡ kinh ngạc mở lớn mắt, dáng vẻ "Đứa nhỏ này, xấu hổ cái gì" nhìn Từ Từ Niên, kéo cánh tay Cù Thành nói, "Mau kể cho chú nghe, đối tượng của nó có dáng dấp thế nào, xinh đẹp không? Tính cách ổn không, aiiii, chỉ cần cô gái đó có tâm tính tốt là được, xinh đẹp hay không không quan trọng." "Chú Chung, chú đừng nghe hắn nói bậy, con thật sự chưa có bạn gái." Từ Từ Niên nhịn không được mở miệng cắt ngang, Cù Thành nhếch miệng cười trộm, đúng, em quả thực không có bạn gái, em có bạn trai thôi. "Ô kìa, bọn chú đang nói chính sự mà, con đừng có đánh trống lảng." Chú Chung xua tay, không cho phép Từ Từ Niên mở miệng, vẻ mặt đầy mong đợi nhìn Cù Thành. Cù Thành nâng ly rượu, ở trước mặt nhóm đàn em đang khà khà cười gian, bình ổn nói, "Đối tượng của em ấy rất đẹp, chú Chung, chú tin cháu, cháu nói đẹp là đẹp, bảo đảm chú nhìn cũng sẽ thích. Với lại, đối tượng của em ấy có tính khí tốt không thể chê vào đâu được, Từ Niên suốt ngày đánh “cô ấy”, “cô ấy” cũng không cãi lại, chú nói xem, đối tượng tốt như vậy tìm đâu ra?" La Tiểu Mậu không nhịn nổi nữa, cười hai vai run cả lên, nhóm người sau lưng cũng cười đến không dám ngẩng đầu, A Tứ cắn chặt miếng thịt dê, cười chảy nước mắt. Oa Oa ở bên cạnh nhỏ giọng hỏi hắn, "Chú, sao chú lại khóc thế?" "Không sao, do miếng thịt dê ăn ngon quá đó! Ha ha ha....." "....." Oa Oa vẻ mặt đầy kinh ngạc nhìn hắn, lặng lẽ nép vào người Từ Từ Niên, cái chú này có phải bị bệnh rồi không? Chú Chung nghe Cù Thành nói, vẻ mặt hài lòng, gật đầu không ngừng, kết quả vừa nghe Từ Từ Niên ra tay đánh con gái, lập tức nóng nảy, vỗ bàn "bộp" một tiếng, "Niên Niên à, sao con có thể như vậy?! Lẽ nào con muốn học theo tên cặn bã Từ Kiến Quốc kia sao, hả? Con gái nhà người ta tốt như vậy, sao con có thể xuống tay được! Chú nói sao con lại không dám nói đối tượng của mình cho chú biết, hóa ra là con ăn hiếp con gái nhà người ta, tên đần độn con, con con con… Mau nói xin lỗi người ta, sau này phải đối xử thật tốt với người ta có biết không hả!?" "Dạ dạ, đúng vậy. Từ Niên có nghe hay không, đối tượng tốt như vậy, sau này phải thương yêu cưng chiều người ta, không được phép ăn hiếp người ta." Từ Từ Niên dùng sức nhéo hắn một cái, tên khốn nhà anh chỉ biết nói bậy nói bạ. Lần này cậu có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch, nhăn mày giải thích, "Chú Chung, chú đừng nghe hắn nói bậy, không có chuyện đó thật mà." "Bất kể thế nào, người ta không ngại đứa bé con nhận nuôi là tốt rồi, để chú làm chủ, lần sau con dẫn cháu dâu về, chú chấm người này rồi." Chú Chung luôn lo lắng về thân thể Từ Từ Niên, mặc dù nhìn cậu không khác gì những nam sinh bình thường khác, cũng có thể sinh con dưỡng cái, nhưng cơ thể hơi đặc biệt, không mấy cô gái chịu gả cho cậu, cho nên vừa nghe thấy cậu có đối tượng, ngay cả chi tiết cũng không hỏi đã quyết định, lập tức thỏa mãn tâm nguyện của Cù Thành. "...." Từ Từ Niên im lặng vỗ trán, rất muốn liều mình nói: Đối tượng của con chính là tên khốn kiếp đang đứng bên cạnh chú, chú xem hắn có thể làm con dâu Từ gia chúng ta không, con hoàn toàn không có ý kiến gì. Cù Thành đắc ý trong lòng, hào sảng uống cạn ly rượu, dùng ánh mắt cực kỳ trần trụi nhìn lướt qua người Từ Từ Niên, liếm môi một cái, mặt dày rót rượu cho tất cả mọi người đang ngồi, cười nói, "Nào nào nào, mọi người cùng nhau vì đối tượng của Từ Niên nâng ly nào! Trăm năm hảo hợp, sớm sinh quý tử!" Sinh em gái anh… Từ Từ Niên không biết nói thế nào với hắn, tức giận trợn trừng mắt. Nhóm người xung quanh không hiểu nội tình bên trong, nghĩ thầm, anh Thành uống nhiều quá rồi, hai người đàn ông ngay cả câu sớm sinh quý tử cũng nói được, chậc chậc… Trình độ lưu manh, thủ đoạn theo đuổi vợ, độ da mặt dày này quả thực khiến bọn em thẹn không bằng mà! "Trăm năm hảo hợp! Cạn ly!" Tất cả mọi người cùng nhau nâng ly, chú Chung vui không khép được miệng, Oa Oa vỗ tay cười tít mắt, "Uống rượuuuuu, cạn lyyyyy!" Tiếng ly rượu thanh thúy đụng vào nhau, rượu trắng vãi ra, giống như báo hiệu tương lai hạnh phúc, khí thế ngất trời. Cơm nước no nê xong, chú Chung cầm đĩa hoa quả khô ăn vặt, Oa Oa đi xem chương trình đêm xuân, La Tiểu Mậu và nhóm đàn em lại mở bàn dài làm tăng thứ hai. Cái gọi tăng hai này không phải là ăn tiếp mà là mọi người tụm vào nhau hàn huyên, nói chuyện phiếm, nâng ly rượu uống tiếp. Từ Từ Niên tửu lượng khá tốt, kéo Cù Thành một hai bắt hắn so tài cao thấp với cậu, những người bên cạnh ồn ào theo, mọi người đều uống nhiều, mặt mày đỏ bừng gào khóc vây quanh hai người bọn họ, giống như đội cổ vũ, đứng sau hai người để trợ uy. Tửu lượng Cù Thành luyện ra được từ bang Thanh Long, năm đó thân thể anh Long không được khỏe, một mình hắn lấy một địch chín, cứ thế đánh gục tất cả mọi người, sau đó còn giống như không có chuyện gì xảy ra. Mặc dù Từ Từ Niên không có "chiến tích hiển hách" như hắn, nhưng trước khi vào tù cũng có kinh nghiệm trên thương giới, trình độ "đưa đẩy ăn gian" tương đối cao, mấy câu là có thể lừa người khác uống cạn, bên mình thì vẫn còn đầy ly, một giọt cũng không đụng. Hai người giống như sao hỏa đụng trái đất, không ai nhường ai, Cù Thành lợi hại, Từ Từ Niên nhanh trí, uống hơn một tiếng vẫn không phân thắng bại, quần chúng vây xem không chán, không biết là ai thất đức, muốn lập quy tắc chơi mới, để Cù Thành nói một đoạn ngắn, Từ Từ Niên đoán, đoán đúng thì Cù Thành phải uống, đoán sai thì Từ Từ Niên uống. Mới nãy bị Cù Thành chơi xấu trước mặt chú Chung, nghẹn một bụng giận, lại uống rượu nhiều chơi lớn, đúng lúc muốn thu hồi địa bàn, nhướn mày nhìn hắn, móc móc tay nói, "Tới đi, em chờ anh." Ánh mắt hẹp dài hơi nâng lên, rơi vào trong mắt Cù Thành quyến rũ vô cùng, hận không thể lại gần hôn cậu một cái. Hắn buồn bực uống một ngụm rượu, tùy tiện tựa lưng vào ghế, "Em vừa mới mở nhà hàng, nói thế nào anh cũng phải nói đôi câu chúc mừng, nhưng công việc này làm được hay không còn phải dựa vào bản lĩnh, không làm được bởi vì có ba nguyên nhân, em nghe cho rõ nhé." "Thứ nhất, giống như quả phụ ngủ, bởi vì sao?" Quần chúng nghe xong câu nói bỏ lửng* này thì cười khúc khích, không ngừng la hét Cù Thành phạm quy, lại nói về huân đọa tử*, nhìn điệu bộ của Từ thiếu gia là biết người đàng hoàng rồi, chắc chắn không biết những thứ này. *Yết hậu ngữ (câu nói bỏ lửng): là một hình thức ngôn ngữ đặc thù mang tính sáng tạo trong thực tiễn cuộc sống của người Trung Hoa, nó là những câu nói ngắn gọn, dí dỏm, rất hình tượng. Nó được cấu thành bằng hai bộ phận nửa phía trước thường ví von bằng những hình tượng như là vế đố phía sau thì giải thích nói rõ như là lời giải rất tự nhiên mộc mạc. Trong ngữ cảnh cụ thể thông thường chỉ nói ra phần nửa phía trước rồi ngắt phần phía sau không nói nhưng ta cũng có thể hiểu và đoán ra được được ý của câu nói, vì vậy mà gọi là Yết hậu ngữ (câu nói bỏ lửng). *Huân đoạn tử: Đề cập đến sự kết hợp giữa sự dân gian hóa nội dung khiêu dâm với các loại ngôn ngữ trí tuệ (bao gồm văn chương, truyện cười, trò chơi). Trong trường hợp nhất định, huân đoạn tử có thể kích thích tâm lý, thư giãn, giúp bầu không khí thêm sinh động. Kết quả Từ Từ Niên thong dong điềm tĩnh nói, "Bởi vì quả phụ ngủ, phía trên không có ai." Mọi người cười vang lên, đến cả Cù Thành cũng phụt cười, nghiền ngẫm nhìn cậu, "Giỏi lắm khổng tước, không nhìn ra em còn có một mặt này, anh uống." Hắn nâng ly uống một hơi cạn sạch, "Thứ hai, giống như kỹ nữ ngủ, mời em đoán." Từ Từ Niên lập tức đoán được, mím môi cười, nói ra cảm thấy hơi ngượng, "Khụ… Bởi vì không ổn định, phía trên thay đổi người." Người xung quanh cười sặc sụa, Cù Thành cười không ngừng lại được, lấy chân ở dưới bàn câu dẫn Từ Từ Niên, vẻ mặt nghiền ngẫm, nhíu mày: Nhìn bình thường em đoan chính rất đáng tự hào, chứ thật ra đầu óc cũng khá đen tối nha. Từ Từ Niên bị hắn chọc đến bắp đùi, nhột cười không ngừng, duỗi tay đập hắn, "Mau uống đi, đừng có mà chơi bẩn." Cù Thành lại ngửa đầu uống cạn, cay "ách" một tiếng, ngồi thẳng người cười nói, "Mới vừa rồi là anh khinh địch, thế nào lần này cũng phải đánh em không chừa một mảnh giáp." "Nguyên nhân thứ ba chúng ta không làm việc được, giống như vợ ngủ, vì sao?" Hắn nói xong thì nhìn Từ Từ Niên chằm chằm, chân cũng không thành thực, chui vào kẽ hở bắp đùi Từ Từ Niên, cạ chỗ này một chút chỗ kia một chút, liên tục cọ xát lên phía trên, dụi mấy cái liền khiến Từ Từ Niên mềm nhũn cả ra. Từ Từ Niên xấu hổ vô cùng, tai đỏ lên, trừng hắn một cái không nói lời nào, nâng rượu lên uống cạn, "Cái này không đoán được, em tự phạt ba ly." "Không đúng Từ đại ca, hai câu trước anh đều đoán được, sao câu này lại không chứ?" Nhóm người xung quanh ồn ào, Từ Từ Niên vẫn mặt đầy bình tĩnh nói, "Không còn cách nào khác, trong đầu ai lại có nhiều suy nghĩ đen tối giống như Cù Thành chứ?" Mọi người không tin, nói Từ Từ Niên cố tình thua, cầm mấy chai rượu xái đến một hai muốn làm rõ chuyện này với cậu, Từ Từ Niên mượn cớ đi vệ sinh chuồn mất, đi chưa được mấy bước đột nhiên có một bóng đen lao tới sau lưng, dồn cậu về phía chân tường. "Từ Niên, em chơi bẩn." Ngửi được mùi hương quen thuộc và mùi rượu của người phía sau lưng, Từ Từ Niên không cần quay đầu lại cũng biết là ai, nâng tay đánh đầu hắn, "Anh đừng có mà làm bậy, chỗ này không chỉ có mỗi chúng ta, ngộ nhỡ bị người khác nhìn thấy, em sẽ không tha cho anh." Cù Thành bật cười, đặt cằm lên vai cậu, "Em đừng có lảng qua chuyện khác, nói mau, vừa rồi em cố tình phải không, chắc chắn em đoán được." Tai Từ Từ Niên ửng đỏ, ngẩng đầu nhìn trời, "Không biết anh đang nói gì." "Không biết? Bé hư hỏng, chắc chắn em biết, nói không hả? Có nói hay không? Không nói anh kẹp chết em." Vừa nói Cù Thành vừa duỗi tay cù nách Từ Từ Niên, còn chọc eo và đầu gối cậu, khiến Từ Từ Niên trốn tránh không ngừng, không kiềm chế được cười thành tiếng, "Mẹ nó… Đừng cù nữa… Này, ha ha… Anh đừng, ha… Nhột!" "Nhanh lên, mau mau thành thật khai báo, vừa rồi câu thứ ba là gì?" Cù Thành giở trò với cậu, ấn chặt người lên tường, giống như một ngọn núi, chặn kín đường lui của cậu. "Anh phiền thật đấy, đã nói là em không biết rồi." Từ Từ Niên tiếp tục giả ngu. Cù Thành vui vẻ, "Không biết? Được lắm, vậy anh tự mình làm mẫu nói cho em biết." Nói xong hắn luồn tay qua cổ Từ Từ Niên, cách một lớp áo lụa mỏng, xoa nhẹ hai đầu ngực của cậu, phía sau ép chặt, thứ hùng dũng oai vệ kia của Cù Thành dựng đứng lên, đụng vào mông Từ Từ Niên. "Mẹ nó… Anh đừng giở trò lưu manh với em nữa được không?" Từ Từ Niên bị hắn sờ đến đỏ mặt tía tai, cơ thể không động đậy được, uống rượu đầu óc choáng váng, chỉ có thể nghiêng ngả theo động tác của Cù Thành, mỗi lần ngực đụng vào bức tường lạnh ngắt trước mặt liền khiến cho cơ thể run rẩy. "Không được, anh là cháu dâu do chú Chung chỉ định, không tìm em thì tìm ai? Dù sao câu thứ ba em cũng đoán được, giống như vợ ngủ, người mình làm người mình." Đáp án được công bố, Từ Từ Niên bật cười mắng hắn "Không biết xấu hổ", quay đầu lại cắn chóp mũi Cù Thành, hai người vừa sỉ vả lẫn nhau vừa nhanh chóng trao cho nhau một nụ hôn. Cù Thành ôm chặt cậu vào trong lòng, khẽ cười không lên tiếng, lồng ngực mang theo cộng hưởng, chấn động đến mức khiến lưng Từ Từ Niên tê dại. Từ Từ Niên nhếch miệng cười, chưa bao giờ cảm thấy vui vẻ như hiện tại, đây là một năm mới hạnh phúc nhất đối với cậu, rời khỏi Từ gia, rời khỏi tất cả mọi người nhưng cậu vẫn sống rất tốt, tất cả những thứ này đều do Cù Thành cho cậu, cậu cảm thấy đủ rồi. Lúc này tiếng chuông năm mới vang lên, tiếng pháo nổ ngợp trời, truyền hình tivi kết thúc, chú Chung, Tiểu Mậu, Oa Oa, A Tứ, và nhóm người reo hò, tứ hợp viện xôn xao cả lên, bài hát《Đêm nay khó quên*》vang lên, dù là người không thích, cũng không nhịn được hát theo. Đêm nay khó quên, đêm nay khó quên, núi xanh còn ở người không lão, vô luận tân hữu dư cổ giao. *Nằm trong Album: “祖国春常在/” Mùa Xuân Tổ Quốc Luôn Tồn Tại (CD1) - Lý Cốc Nhất Một năm mới nữa lại đến, cả thành phố chìm trong vui mừng, vậy mà trong nhà cũ Từ gia, vắng lặng không một bóng người, Từ Kiến Quốc một mình ăn cơm tối xong cô đơn nằm ở trên giường, mơ màng đánh một giấc mộng đẹp, hắn mơ thấy mình khi còn trẻ, Từ Niên còn nhỏ, nhà có cha hiền từ, có vợ dịu dàng, cả nhà bốn người cười vui vẻ, hắn lạnh đến rùng mình một cái, chui sâu vào trong chăn. Trong trại tạm giam không có lấy một dấu hiệu của sự vui mừng, Từ Tân Niên cuộn tròn một góc, ôm chiếc chân còn lại của mình, nhìn pháo hoa bắn liên tiếp ngoài cửa sổ, cuối cùng đau khổ rơi nước mắt. Tất cả mọi người đều sum họp, nhưng không một ai đến thăm hắn, có lẽ hắn đã bị cả thế giới này bỏ quên rồi… "Anh Thành, đến đây đốt pháo đi!" Mấy chục người lao ra cửa, Oa Oa cười khanh khách, La Tiểu Mậu vui vẻ chạy theo sau. "Đến ngay đây!" Cù Thành trả lời một tiếng rõ to, thừa dịp không ai thấy hôn trộm Từ Từ Niên một cái, xoay người chạy đi. "Cù Thành." Từ Từ Niên gọi hắn, Cù Thành quay đầu lại, lúc này khắp bầu trời toàn là pháo hoa, tiếng pháo dữ dội kéo theo còi báo động từ xa cũng vang lên. Cù Thành chỉ nhìn thấy Từ Từ Niên mở miệng, nhưng không nghe thấy cậu nói gì, "Gì vậy? Anh nghe không rõ!" "Không có gì! Anh đi đốt pháo đi!" Từ Từ Niên cười nói với hắn, âm thanh đứt quãng phiêu tán vào trong màn đêm. Ba chữ "Em yêu anh" này cậu chỉ nói một lần, tên vô lại kia có nghe thấy hay không thì mặc kệ. Từ Từ Niên bật cười, xoay người hòa vào trong đám người đang vui vẻ kia. ****** Lúc sau, mọi người đốt pháo xong lại bắt đầu cụng ly, uống sạch rượu xái và bia Từ Từ Niên chuẩn bị từ trước, ầm ĩ đến rạng sáng mới có dấu hiệu kết thúc, chú Chung lớn tuổi, đếm ngược năm mới xong liền đi ngủ, Oa Oa vốn muốn chơi cùng ba, kết quả bị Cù Thành xách cổ lên nhét vào trong ổ chăn của chú Chung. Những người còn lại cũng uống nhiều, ầm ĩ đến nửa đêm sớm đã buồn ngủ không chịu nổi, cho dù muốn thức cũng không chống đỡ nổi nữa, nhao nhao đòi ở lại tứ hợp viện không đi. Người thì chui vào trong phòng La Tiểu Mậu, có người thì lại chui vào trong phòng chú Chung, trải đệm ngủ dưới đất, còn có người nằm ngủ luôn trên bàn trong phòng ăn, ai gọi cũng không tỉnh. Tứ hợp viện vốn không tính là lớn, thoáng cái nhét đầy ắp người, có mấy tên nhìn thấy phòng Từ Từ Niên còn trống muốn chui vào, bị Cù Thành đá đến phòng khách, đến khi mọi người đều chìm vào trong giấc ngủ, trong tiểu viện chỉ còn lại hai người Cù Thành và Từ Từ Niên. Từ Từ Niên cũng say, đi hơi loạng choạng, có điều đầu óc vẫn còn tỉnh táo, cười cười nhìn chằm chằm Cù Thành hồi lâu, ngoắc ngoắc ngón tay nói, "Anh lại đây, em hỏi anh." Cù Thành uống nhiều hơn so với cậu, nhưng bây giờ vẫn rất bình thường, nhìn dáng vẻ loạng choạng của Từ Từ Niên, không kìm lòng nổi đi qua, "Em định làm gì? Uống say rồi muốn câu dẫn anh? Nói cho em biết, em không có cửa đâu, anh không bao giờ bị sắc đẹp quyến rũ." Từ Từ Niên không nhịn được bật cười, nâng tay đẩy trán hắn, "Mẹ nó, ai… ai muốn cùng cùng anh nói chuyện này, em hỏi anh, anh say chưa?" "Chưa." Cù Thành ăn ngay nói thật. "Nói dối, anh lúc ẩn lúc hiện, còn nói mình không say." Từ Từ Niên nhếch miệng nhìn hắn, cả người như đi trên mây. Cù Thành bị dáng vẻ này của cậu chọc cười, rõ ràng là em tự mình lắc lư mà? Hắn lắc đầu cười một cái, nhìn căn phòng trống không của Từ Từ Niên, không nhịn được nhếch miệng, "Đúng, anh say rồi, giờ anh đi không nổi nữa, hoa mắt chóng mặt vô cùng, ai… Chóng mặt quá, không đi được nữa." "Nhìn dáng vẻ cậy mạnh của anh kìa." Từ Từ Niên cười mắng hắn một câu, lảo đảo đi qua, nhào thẳng lên người Cù Thành, "Nhìn đi, bây giờ em còn phải đỡ anh? Anh như vậy còn có thể về nhà được sao?" Cù Thành cười không ngừng, nhìn Từ Từ Niên say khướt trước mặt, cảm thấy mới lạ không thôi. Hai năm trước ở trong ngục, lúc uống rượu cùng con khổng tước này, hắn đã biết tửu lượng của Từ Từ Niên không tốt, uống nhiều dễ nói nhảm linh tinh, hơn nữa bình thường rất thông minh uống nhiều một cái biến thành kẻ ngốc ngay, dễ thương vô cùng. Hắn duỗi tay đỡ Từ Từ Niên đang đứng không vững, giả bộ đáng thương nói, "Không về nhà được… Chân anh mềm nhũn hết rồi, nhưng tất cả phòng đều bị người ta chiếm hết, xem ra anh phải bắt xe về nhà rồi, em nói xem, anh sẽ không nôn đầy ra xe người ta chứ?" "... Ngoan, ở chỗ này của em đi, chú Chung mới vừa làm chăn cho em, ấm lắm." Từ Từ Niên lảo đảo đi về phía trước, loạng choạng kéo Cù Thành vào trong phòng của mình. Việc này khiến Cù Thành vui vẻ không thôi, trước đó hắn còn đang đau đầu suy nghĩ xem mượn cớ gì để có thể ở lại trong phòng Từ Từ Niên, bây giờ con khổng tước này lại tự mình "mời" hắn vào, hắn dĩ nhiên cũng không cần phải khách sáo nữa. Đỡ Từ Từ Niên mềm nhũn, nồng nặc mùi rượu bước vào trong phòng nhỏ. Đây là một gian phòng bình thường, trong phòng cũng không có nhiều đồ dùng lắm, Cù Thành đặt Từ Từ Niên lên giường, sau đó mới khóa chặt cửa sổ và cửa chính lại, trong lòng vẫn hơi không yên tâm, tìm ít giấy lấp kín khe cửa, chắc chắn không ai nhìn lén được mới quay đầu lại, kết quả hoảng sợ mở to mắt. Từ Từ Niên nằm ở trên giường không biết từ lúc nào đã cởi quần ra, ném xuống đất, đang mất kiên nhẫn cởi áo. Hán phục thời Đường mặc dễ nhưng cởi rất phiền phức, cổ áo nhỏ, cũng không có khóa kéo, chỉ có một dãy nút áo cài chặt, việc này quả thật có chút khó khăn đối với người say rượu như Từ Từ Niên, nâng tay cởi mãi không được, còn khiến mình mệt đến thở hồng hộc, mặt ửng đỏ. "Phiền chết đi được… Thứ quái quỷ gì đây..." Cậu mất kiên nhẫn kéo kéo, cuối cùng thở hổn hển nằm xuống giường, sải tay sải chân thành chữ đại (大),mặt hướng thẳng lên trần nhà, bĩu môi lẩm bẩm. Lúc tỉnh táo cậu tuyệt đối không làm ra biểu cảm như vậy, không chỉ không làm được mà còn cảm thấy nổi hết cả da gà, nhưng bây giờ Từ Từ Niên đang say, bản thân không phân biệt được đâu là thực đâu là mộng, hiếm khi bộc phát tính khí thiếu gia, ngoắc ngoắc Cù Thành, "Anh qua đây, cởi ra giúp em." Cậu nhịn không được lắc lắc đầu, đôi chân thon dài bóng loáng lộ hết ra ngoài, chân trái buông thõng xuống đất, treo lơ lửng, ngón chân hiện ra màu đỏ nhàn nhạt, quần áo trên người thì lộn xộn, nhưng cổ áo lại đóng chặt, trên mặt phủ một tầng mồ hôi mỏng, tôn lên chóp mũi có hơi đỏ lên, từ trên xuống dưới hình thành so sánh rõ ràng. Cù Thành thấy chóp mũi ngứa ngáy, trong lòng giống như bị bàn chải nhỏ quét qua vậy, vừa tê vừa nhột, cổ họng cũng giống như bị đổ cát vào, nháy mắt cảm thấy nhột vô cùng. Con khổng tước chết tiệt này, rốt cuộc có biết mình đang làm gì hay không hả? Hắn tiến lại gần mép giường, nhìn Từ Từ Niên từ trên cao xuống, "Em khẳng định muốn để anh cởi quần áo giúp em?" "Anh lảm nhảm nhiều thế..." Từ Từ Niên nâng mi nhìn hắn, ánh mắt ngập nước giống như phủ lên một tầng pha lê trong suốt, "Anh đừng nghiêng qua nghiêng lại nữa, em thấy chóng mặt, uống say rồi cũng phải giúp em cởi quần áo ra trước đã." Cậu vẫn cho là mình không say, cho nên dù thấy chóng mặt vô cùng, cũng cho rằng người khác lắc lư trước mặt cậu, nhịn không được bắt lấy chân Cù Thành, "Rốt cuộc anh mè nheo cái gì? Còn mè nheo nữa thì đừng ngủ ở đây nữa." Tay cậu tự nhiên rũ xuống, đặt đúng bộ phận đang có phản ứng của Cù Thành, thứ đó bị quần jean bó sát, bị cậu chạm trúng trực tiếp giật bắn lên, giống như muốn xé kéo khóa ra ngoài. Cù Thành liếm liếm môi, ánh mắt trầm xuống, giữ lấy tay Từ Từ Niên, "Em đang đùa với lửa đó, đến lúc không dập được lại muốn đổ lên người anh." "Anh phiền thế nhỉ...." Từ Từ Niên mất hứng, cổ áo bó chặt khiến cậu cảm thấy ngột ngạt khó chịu vô cùng, lại dùng sức kéo, nút áo vẫn thắt chặt, cậu lập tức mất hết kiên nhẫn, trực tiếp kéo vạt áo lên, vén đến tận ngực. Một mảng ngực lớn hiện ra trước mặt… Đầu ngực hồng nhạt của Từ Từ Niên lộ ra ngoài không khí lạnh lập tức dựng đứng lên, làn da bụng liên tục nhấp nhô lên xuống theo hơi thở, cơ bụng xinh đẹp cùng đường nhân ngư lộ ra, giống như mời gọi ai đó đưa tay sờ thử. Hệ thống sưởi trong phòng chạy khá tốt, rất ấm, nhưng do uống nhiều rượu, Từ Từ Niên nóng đến lợi hại, trên ngực cùng bụng đều rịn một tầng mồ hôi, cậu chịu không được đưa tay xoa xoa, chân dài co lên, di chuyển tới Cù Thành bên này, đem cả người hoàn toàn đều bại lộ ở dưới mí mắt của Cù Thành. Động tác cậu dùng tay lau mồ hôi trên lồng ngực, rơi vào trong mắt Cù Thành giống như là cậu khó chịu tự an ủi mình, đặc biệt kết hợp với gương mặt đỏ hồng, khiến Cù Thành chịu không được mà cúi đầu xuống ngậm lấy bờ môi của cậu. "Khổng Tước, con mẹ nó em gợi cảm quá rồi, người ta dâm ở bên ngoài còn em dâm ở bên trong." Từ Từ Niên không còn biết Cù Thành đang nói gì nữa, chỉ cảm thấy cơ thể đang mặc vải dệt này tiếp xúc với thân thể lạnh của cậu thật thoải mái, không khỏi thở dài một hơi, đưa tay ôm lấy hắn, còn liếm liếm môi, "Ưm... Anh nằm xuống, để cho em ôm một chút." Dáng vẻ nửa kín nửa hở của cậu khiến đầu Cù Thành đổ đầy mồ hôi hột, yết hầu trượt lên trượt xuống, mắng vài câu, trực tiếp đè lên người cậu, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve ngực cậu. Đầu ngực đã muốn vểnh cao lên, theo động tác của hắn càng căng cứng, ở giữa kẽ tay vuốt qua vuốt lại làm đầu ngực vốn đang đỏ hây hây giờ hoàn toàn biến thành sắc hồng tuyệt đẹp. "A… " Từ Từ Niên rên rỉ một tiếng, lập tức giữ tay Cù Thành lại, "Không thoải mái… Lấy tay ra đi." Cù Thành cười khẽ, cúi đầu cắn nhẹ chóp mũi cậu, "Lập tức cho em thoải mái." Hắn hôn theo đôi má Từ Từ Niên một đường đi xuống, từ chóp mũi đến môi, lại từ cằm đến xương quai xanh, cuối cùng dừng ở ngực, hé miệng ngậm một viên nhỏ đỏ hồng ở đó, từng mảnh, đầu lưỡi quấn lấy, dùng đầu lưỡi chạm ngay trước lỗ nhỏ ở đầu ngực Từ Từ Niên, đầu lưỡi vẽ vài vòng từ ngoài vào trong càng không ngừng “vẽ vời”, ngón tay một đường mò xuống phía dưới sau lưng. "Anh... Uống rượu phát điên cái gì, đừng liếm... Ngứa..." Từ Từ Niên kéo tóc hắn, đầu lắc tới lắc lui, ngực vừa nhột vừa tê, đã muốn gượng dậy né tránh cho nhanh, xương sống lại truyền lên một luồng điện, làm cậu kìm lòng không được, thở hổn hển một hơi, thân dưới như ý thức được muốn trốn. Cù Thành đưa tay xé quần lót cậu, tiếp đó, nâng tay đánh "bốp" vào mông cậu, nháy mắt trên bờ mông đẹp như hoa nổi lên năm dấu tay màu đỏ. “Mông khó chịu sao! Phát điên cái gì?” Lời này hắn tuyệt đối không dám nói ở trước mặt Từ Từ Niên khi còn đang tỉnh táo, lúc đó không chỉ đơn giản bị kéo tóc như vậy mà là trực tiếp biến thành tên hói luôn, thế nhưng bây giờ hắn không kiềm chế được hỏa khí trong lòng, cả người nóng lợi hại, giống như có ngọn lửa thiêu đốt, ép hắn hận không thể nuốt luôn Từ Từ Niên vào trong bụng, ngay cả xương cũng không để sót lại. Từ nhỏ cho đến lớn Từ Từ Niên chưa bị ai đánh vào mông bao giờ, lúc này ngây ngẩn cả người, cặp mắt đen nháy nhìn chằm chằm Cù Thành một lúc, một cái chân đột nhiên vòng lên không chút do dự lật người lại, cưỡi lên trên người Cù Thành, hai người nháy mắt đổi vị trí cho nhau. "Cho anh đánh tôi.......tôi để cho anh đánh tôi!" Từ Từ Niên mượn men rượu cắn loạn trên người Cù Thành, dùng tay xé áo sơ mi của hắn ra, ở trên ngực cắn ra mấy dấu răng, sau đó nhào về phía yết hầu Cù Thành hung hăng cắn xuống một cái, Cù Thành đau đến mức phải rên lên một tiếng. "Này này, Từ Niên, em là cún sao? Cắn người loạn xạ như thế." Cù Thành nằm ở trên giường, vuốt nhẹ phía sau lưng cậu, ngón tay lần tìm khe hở, ám muội vuốt ve. Từ Từ Niên không biết lấy đâu ra sức lực, bỗng nhiên đánh rớt tay hắn, "Để cho anh chạm vào à mà anh dám chạm! Nằm im cho em, đồ sâu rượu!" Cù Thành "phụt" một cái bật cười thành tiếng, giữa hai người chúng ta ai mới là con sâu rượu đây. Nơi thắt lưng cùng với vật kia của hắn bị kích thích phồng lên cứng rắn, hắn tách hai chân Từ Từ Niên ra, theo tầng vải mỏng của quần lót mà dụi vào, vải quần jean thì sần sùi chà sát bắp đùi làm cậu đau đau, cứ mỗi một lần vừa chạm tới cửa vào sẽ lập tức rời ra, giống như là gãi ngứa cho có vậy, làm Từ Từ Niên nhíu mày. Hai người cách hai cái quần quấn lấy nhau ở trên giường, ván giường theo động tác hai người kêu lên ken két, Từ Từ Niên bị Cù Thành cọ ra lửa, vật phía trước ngày càng ngẩng cao lên, mỗi lần đều đâm phải cơ bụng cường tráng của Cù Thành, khiến cậu ngày càng khó chịu, không nhịn nổi nữa, ngăn bả vai hắn lại, đưa tay móc thứ kia của mình ra. Một bạn nhỏ xuất đầu lộ diện mang theo mười phần tinh khí, một cây hùng dũng oai vệ dựng thẳng, hình dáng vô cùng rõ ràng, kết hợp với đám lông phía trước dính chút chất nhầy do lúc động tình tiết ra nhìn có vẻ cực kỳ lộng lẫy. Từ Từ Niên nâng tay xoa, cưỡi ở trên người Cù Thành nhanh chóng tuốt động, miệng phát ra tiếng rên rỉ hừ hừ, động tình đến rối tinh rối mù. Cù Thành nhìn thấy vậy mắt đỏ cả lên, nâng tay kéo lấy cổ Từ Từ Niên thưởng thức đôi môi của cậu, eo tiếp tục dùng sức, mạnh mẽ va chạm, kéo tay Từ Từ Niên đặt lên dục vọng của mình nói, "Cũng móc của anh ra, sờ nó một chút." Tuốt được một nửa lại bị cắt ngang, Từ Từ Niên bất mãn trừng hắn một cái, mở khóa quần Cù Thành, lấy ra một vật nặng trĩu, nơi đó đã cứng rắn giống như một cục sắt, phấn chấn ngóc cao đầu lên, nổi bật vô cùng. Ánh mắt cậu dừng lại ở phía trên, làm cho Cù Thành càng thêm nóng lòng, nâng tay đè thấp cổ cậu, khàn khàn nói, "Đừng nhìn nữa, mau bắt đầu đi." Từ Từ Niên bất mãn kéo lỗ tai hắn, "Đồ chơi này của anh xấu chết đi được, ai muốn đụng vào, ai đụng." Lời này lập tức chọc cho Cù Thành bật cười, "Cũng không biết là ai, lúc đầu còn cưỡi ở trên nó gào khóc, còn chê xấu xí, xấu xí cũng là bảo bối của em." Nói xong hắn nắm cái của Từ Từ Niên và của mình hợp cùng một chỗ, bàn tay thô ráp khẽ tuốt nhẹ, vài lần liền khiến Từ Từ Niên mềm nhũn cả eo, nắm lấy bả vai của hắn, ngẩng đầu rên rỉ nói, "Mẹ nó… Anh chậm lại… Bên kia dùng sức một chút… Ưm… Thoải mái… " Cù Thành chiếu cố cảm giác của cậu, tay dùng sức tuốt động, bản thân cũng thoải mái giương cao cổ, thở gấp không ngừng, âm thanh khàn khàn đầy hấp dẫn, hô hấp nóng bỏng phun ở bên tai Từ Từ Niên, khiến cậu càng thêm cuộn trào mãnh liệt, tai đỏ bừng một mảng, há miệng cắn môi Cù Thành. Đầu lưỡi hai người dây dưa cùng một chỗ, nước bọt chảy ra, hai vật cứng rắn phía dưới cũng cọ sát lẫn nhau, không ai nhường ai, hết dụi lại xoa, động tình chất lỏng chảy ra ngày một nhiều, dính vào lòng bàn tay Cù Thành, theo động tác phát ra tiếng òm ọp, kích thích đến mức khiến Từ Từ Niên thở hổn hển. Gần đến lúc lên đỉnh, Từ Từ Niên cắn chặt môi mình, ngẩng cao cổ, phát ra tiếng rên rỉ ngắn ngủi đầy cấp bách, Cù Thành không nói một lời, hốc mắt đỏ bừng, hăng hái tuốt động, cúi đầu cắn cổ Từ Từ Niên, "Từ Niên, ai có thể làm em như vậy, hửm?" Bàn tay nhanh chóng tuốt động, gần như lên đỉnh, cả người Từ Từ Niên co giật dữ dội, cắn chặt răng không nói lời nào. Cù Thành chặn của cậu lại, vừa kích thích vừa tiếp tục tra hỏi, "Nói! Là ai đang làm em, ai khiến em thoải mái như vậy?" Bị mắc kẹt ở giữa không trung, cảm giác quá tệ, Từ Từ Niên đau đớn thở hổn hển vài cái, giống như trút giận cắn môi Cù Thành, từ trong kẽ răng nặn ra một câu, "Anh, là anh, Cù Thành! Buông tay.....Buông tay!" Đợi âm cuối cùng phát ra, Cù Thành nhanh chóng xoa nắn mấy cái, thả cậu ra, dòng điện chạy thoáng qua hai người ôm nhau, phát ra tiếng gầm nhẹ khàn khàn, từng dòng tinh dịch bắn ra ngoài, bắn ướt cả bụng và vùng ngực. Từ Từ Niên mệt mỏi gục xuống bả vai Cù Thành thở hổn hển, cả người toàn là mồ hôi, Hán phục vẫn còn khoác trên người. Cù Thành xoa xoa tinh dịch dính trên người hai người, thừa dịp lúc Từ Từ Niên yếu ớt không nói ra lời, luồn tay phải xuống lần tìm khe hở, để ở cửa vào đang đóng chặt, hơi hơi dùng sức một cái đâm vào trong. "A… " Từ Từ Niên rên lên một tiếng, cũng không phản kháng lại, chỉ dùng ngón tay bấu chặt lấy bả vai Cù Thành. Ngón tay dính dịch thể tiến sâu vào trong, Từ Từ Niên vẫn đang ở trạng thái nửa mê nửa tỉnh, hơi cau mày nói, "Anh có đeo bao không?" Cù Thành cười khẽ gật đầu, "Có." "Anh đeo vào lúc nào? Em sờ một cái." Sau khi say rượu Từ Từ Niên đặc biệt thành thật, trong lòng nghĩ sao thì nói vậy, vừa dứt lời xong đã sờ xuống dưới Cù Thành, chạm một cái đã nóng bỏng cả tay. "Làm gì có đâu!?" Cậu mất hứng cau mày bò dậy, "Không làm nữa." Này…. Cù Thành nói không nên lời thiếu chút nữa hộc cả máu, cái này có tính là vô tình hay không hả? Nâng tay kéo Từ Từ Niên lại, đâm ngón tay đi vào, cố tình nhấn vào điểm mẫn cảm của cậu, dùng miệng cắn đầu nhũ cậu, làm cho Từ Từ Niên phản ứng không kịp, không phản kháng lại nữa, mới hạ thấp giọng nói, "Anh đeo thật, kiểu mới này mỏng dính, không tin anh đi vào em cảm nhận một chút thì sẽ biết." "Ưm… Cút, không… Chưa từng nghe nói qua." Từ Từ Niên thở hổn hển, toàn bộ nơi mẫn cảm đều bị Cù Thành nắm rõ trong tay, lại uống rất nhiều rượu, đầu óc căn bản không đủ dùng, mơ mơ màng màng phản kháng, nhưng rất nhanh bị Cù Thành trấn áp lại, đầu ngón tay đột ngột nhấn vào nơi mẫn cảm nhất kia, Từ Từ Niên cả kinh kêu "A" một tiếng, sau đó giơ tay lên che kín miệng lại, không để mình phát ra chút âm thanh nào. "Em xem, em cũng muốn anh đúng không? Chưa nghe nói qua nhưng không có nghĩa là không có, anh yêu em." Hắn ra sức giữ Từ Từ Niên đang phản kháng lại, bốn ngón tay đã có thể ra vào tự nhiên, rút ngón tay ra đặt thứ kia lên, cửa huyệt cảm thấy nguy cơ theo bản năng co rụt lại. Da đầu Từ Từ Niên cũng tê rần, cậu dùng sức muốn xoay người lại đứng lên, miệng vẫn còn kêu to, "Anh đừng có mà… Đùa bỡn lưu manh! Đeo bao vào cho em! A--------------!" Còn chưa kịp nói xong, Cù Thành đã đâm vào, vật to lớn kia lập tức xé rách thành ruột, kích thích đến nỗi Từ Từ Niên thở gấp không ngừng. "Em xem, kiểu mới này mỏng dính, đặc ân năm mới đấy, nhất định sẽ khiến em thoải mái." Cù Thành hơi rút ra một chút, chờ Từ Từ Niên thích ứng xong lại hung hăng đâm vào, hai người đã quen thuộc, ma sát mấy cái đã phối hợp vô cùng ăn ý, đâm mấy cái đã đem đến khoái cảm cho Từ Từ Niên. Cậu cưỡi trên người Cù Thành, vẻ mặt đầy không cam chịu, mới vừa rồi chút lý trí còn sót lại kia còn có thể phân biệt được là có đeo bao hay là không, kết quả đầu óc bây giờ lại biến thành một vũng hồ, trước mắt toàn là sao, cảm thấy giống như ngồi trên chiếc thuyền gặp phải bão, mỗi một lần hạ xuống sẽ bị hung hăng đâm thủng, sau đó lại bị vứt bỏ, giật mình run sợ. Quần áo tơ lụa trên người cậu đã ướt đẫm, Cù Thành dùng răng cởi từng nút từng nút áo một ra, dần dần lột trần Từ Từ Niên, để lộ ra lồng ngực bằng phẳng, hắn không cởi sạch quần áo ra mà để cho nó treo lơ lửng ở trên cánh tay Từ Từ Niên, mỗi lần động, vạt áo cũng sẽ lay động theo, áo lụa màu xanh tôn lên làn da chuyển đỏ của Từ Từ Niên, quả là mê hoặc Cù Thành đến da đầu tê dại, cả người nóng hầm hập, điên cuồng đỉnh làm. "A… Ưm… Mẹ nó… Anh không thể nhẹ nhàng một chút sao? Ưm..." Từ Từ Niên cắn môi rên rỉ, Cù Thành xoay người đè cậu xuống giường, ra sức làm, vén lên sóng to gió lớn, nét mặt lại dịu dàng chân thành, khẽ cười cắn môi cậu, "Anh thích em mới thương em." "Anh làm em thoải mái sao?" "Anh, mẹ nó… Thoải mái cái rắm! A...!" Từ Từ Niên thở hổn hển phản bác lại. "Không thoải mái em rên rỉ cái gì? Hửm?" Cù Thành cười, giữ chặt eo cậu, đâm thêm vài cái, hai người giống như dây leo quấn chặt vào nhau, càng co càng chặt, theo động tác kịch liệt khắp nơi toàn là mồ hôi, ván giường cũng phát ra tiếng kêu kèn kẹt. Vào lúc bắt đầu năm mới, thời điểm tất cả mọi người đều chìm trong mộng đẹp, nói ra những lời triền miên lưu luyến. Khoái cảm lại tấn công đến, cả người Từ Từ Niên giống như bị nhúng qua nước vậy, một chút sức lực cũng không có, chỉ có thể lên lên xuống xuống theo động tác của Cù Thành. Cù Thành khom người, hôn xuống cổ và xương quai xanh của cậu, "Con mẹ nó, anh, mẹ nó, thật sự muốn chết ở trên người em mà. Gọi một tiếng anh, cho em một tấc.” Từ Từ Niên cắn chặt răng không nói lời nào, thế nhưng từ trong kẽ răng vẫn phát ra tiếng kêu rên và sự sảng khoái không kìm nén được, đột nhiên đâm đến điểm mẫn cảm, cậu giống như co giật run lên cầm cập, lại muốn bắn ra, Cù Thành chặn lại, "Nói anh, nhanh lên một chút!" Từ Từ Niên bị dày vò không muốn động, cả người giống như treo ở trên không trung, lên không được mà xuống cũng không xong, thoải mái vô cùng nhưng lại không đạt đến đỉnh, loại mùi vị nửa vời này khiến cậu cảm thấy giống như đang bị hàng ngàn con côn trùng cắn xé, há miệng phát ra vài âm thanh vụn vỡ, cắn một cái xuống yết hầu Cù Thành, "Anh… Nhanh chút… Thoải mái..." Một câu này khiến cho Cù Thành hận không thể ghi tạc lại, ánh mắt kích động đến mức đỏ bừng cả lên, tựa như dã thú đè Từ Từ Niên xuống giường, liều mạng đâm mấy cái, cắn lấy môi Từ Từ Niên, sảng khoái bắn ra ngoài. "A… " Từ Từ Niên phát ra tiếng rên ngắn ngủi, ngước cổ lên run lẩy bẩy. Cù Thành trở mình, ôm người tựa vào trong lòng mình, chầm chậm vuốt tóc của cậu, cảm thấy đời này của mình gặp được một người như vậy cái gì cũng đáng giá. - ------------------------------- Tác giả có lời muốn nói: Chương này quá dài rồi… Coi như là quà tặng mọi người đi, tác giả đã tinh tẫn thân vong:(( Vĩnh Nhi: May là chương H này không bị cắt nhiều, đủ để mlem mlem, hehe Tiểu Vũ: Editor và Beta cũng đi theo tác giả đây:)))
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]