Chương trước
Chương sau
Edit: Vĩnh Nhi - Beta: Tiểu Vũ
Từ Từ Niên vất vả lắm mới dỗ Oa Oa ngủ được, lúc sau đã là 11h tối rồi.
Nhóc con trước khi ngủ còn bày vẻ mặt u oán, mở to đôi mắt long lanh hỏi cậu, có phải có Thành Thành là bạn gái rồi sau này sẽ không cần bé nữa không.
Từ Từ Niên không hiểu bé con đang nghĩ cái gì, gõ đầu nhỏ của bé một cái, "Ngoan ngoãn đi ngủ, chuyện người lớn trẻ con không cần quan tâm."
"Nhưng bạng gái có thể cùng ba ba ôm ôm hôn hôn, Oa Oa không có ai hôn cả..."
"Cù Thành không phải bạn gái của ba ba, chú ấy là nam, không thể dùng từ 'gái' để hình dung hiểu chưa? Ba ba dạy con bao nhiêu lần rồi, bên cạnh nhà vệ sinh nam là nhà vệ sinh nữ, sao con vẫn không phân biệt được trai với gái hả?"
Vẻ mặt Từ Từ Niên buồn rầu, sâu sắc cảm thấy mình giáo dục thất bại.
"Nhưng ba ba để cho chú ôm ôm hôn hôn rồi mà... Thành Thành nói bạng gái mới có thể nàm như vậy, nhưng con không phải bạng gái của ba ba, có phải sau này sẽ không thể hôn hôn nữa phải không?" Oa Oa cắn góc chăn, mặt đầy đáng thương.
"Đây là hai chuyện khác nhau! Huống chi nam cũng có thể..." Nói được một nửa Từ Từ Niên đột nhiên dừng lại.
Rốt cuộc tại sao cậu lại phải phí công giải thích chuyện này với một đứa trẻ một tuổi rưỡi chứ? Còn nữa, tên vô lại kia rốt cuộc đã dạy Oa Oa chuyện quái quỷ gì, ngay cả từ như bạn gái cũng nói ra được!
Cuối cùng, Từ Từ Niên bị Oa Oa đánh bại hoàn toàn, buộc lòng phải kể chuyện mất 2h đồng hồ, còn phải dùng gà con để uy hiếp, mới ép được con trai ngoan ngoãn đi ngủ.
Đợi đến lúc bước ra khỏi phòng ngủ, cậu mới cảm thấy thắt lưng đau vô cùng, mệt đến mức nằm thẳng xuống ghế salon ngay cả động cũng không muốn động.
Lúc này cửa phòng tắm két một tiếng mở ra, Cù Thành để trần nửa thân trên, chỉ mặc một cái quần lót màu đen ướt sũng bước ra ngoài.
Vừa nhìn thấy dáng vẻ của Từ Từ Niên, hắn gợi lên khóe miệng, vừa dùng khăn lau tóc vừa cười nói, "Lúc nãy thấy cậu mãi không ra ngoài, tôi đi tắm trước, cậu không để bụng chứ?"
"... Tôi rất để bụng."
Từ Từ Niên lườm hắn, ghét bỏ nhìn chằm chằm bờ ngực cường tráng của hắn, "Phiền anh mặc quần áo vào được không? Coi nơi này là nhà anh chắc?"
"Vừa nãy ở phòng bếp quần áo của tôi bị bẩn rồi, bây giờ không thể mặc được nữa, cho nên tạm như vậy đã, yên tâm, tôi không ngại ánh mắt của cậu."
"Tôi nói chứ anh có biết liêm sỉ hay không..." Từ Từ Niên đứng bật dậy, kết quả lại bị trật khớp lưng, đau đến "A" một tiếng ngã trở về ghế sô pha, hai tai chật vật đỏ bừng cả lên.
Cù Thành biết trong lòng cậu lúc này nhất định đang mắng mình, có điều tam giáo cửu lưu* lăn lộn nhiều, nếu tùy tiện bị mấy lời nói của Từ Từ Niên kích động, thì hắn không phải là Cù Thành nữa.
*Tam giáo cửu lưu: Ba giáo phái là Nho giáo, Phật giáo, Đạo giáo và 9 học phái lớn thời Chiến quốc là: Nho gia, Đạo gia, m Dương gia, Phật gia, Danh gia và Mặc gia, Tung Hoành gia, Tạp gia, Nông gia. Từ này dùng để chỉ đủ mọi hạng người trong xã hội.
"Thắt lưng cậu đau lắm hả? Có cần tôi xoa bóp giúp cậu không?"
Hắn ân cần tiến lại gần, còn chưa nhận được sự đồng ý của Từ Từ Niên bàn tay đã khoác lên ngang hông của cậu.
Da Từ Từ Niên hơi lạnh, bị bàn tay nóng bỏng của Cù Thành chạm vào, theo bản năng run lên một cái, một luồng tê dại vọt tới, làn da sau lưng nháy mắt nổi lên một tầng da gà.
"Anh... Đừng tới đây, cách xa tôi ra một chút, mau mặc quần áo vào rồi cút đi."
Từ Từ Niên làm bộ muốn xoay người, lại bị hai tay Cù Thành đè lại, lúc quay đầu lại đột nhiên đối mặt với khuôn mặt dán sát của Cù Thành, cậu hoảng sợ rụt cổ về sau, bối rối kéo dãn khoảng cách hai bên.
Không biết từ khi nào Cù Thành đã tiến gần đến trước mặt, cách cậu không tới nửa thước, một cặp mắt thâm thúy như đêm đen nhìn cậu chằm chằm, khóe miệng còn hơi nhếch lên, một giọt nước lăn từ trên tóc xuống, theo làn da màu đồng của hắn trượt xuống cổ, để lại một vệt nước nhỏ trên lồng ngực cường tráng.
Từ Từ Niên cảm thấy nhất định mình bị mê hoặc rồi, trái tim bỗng nhiên đập loạn lên, trong nhất thời không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của hắn.
Người đàn ông này quá nguy hiểm, chỉ đối mặt như vậy, đã tỏa ra hơi thở xâm lược mãnh liệt.
Hai người nhìn nhau một lát, Cù Thành gợi lên khóe miệng, lông mày giãn ra, ngón tay xoa bóp vị trí bị thương của Từ Từ Niên, để lộ ra một nụ cười dịu dàng, "Xoa bóp như vậy, có đỡ hơn chút nào không?"
Từ Từ Niên phục hồi lại tinh thần, ho nhẹ che dấu đi sự lúng túng của bản thân, rất lâu sau mới khôi phục vẻ mặt bình thường gật gật đầu, "Tập trung đi, bên kia cũng mạnh thêm chút nữa."
Được, đây coi như là chấp nhận sao?
Trong lòng Cù Thành cười nhạo một tiếng, sức lực trên tay cũng tăng lên mấy phần. Rõ ràng trong lòng đã đón nhận rồi, ngoài mặt vẫn còn tỏ vẻ lạnh nhạt, cái bộ dáng cho anh xoa bóp là nể mặt anh rồi, cmn, con khổng tước này quả thực dụ người mà.
Từ Từ Niên không muốn đối mặt với Cù Thành, dựa cả khuôn mặt lên ghế sô pha, thế nhưng vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt nóng như lửa ở phía sau.
Biết rõ hắn không có ý tốt, nhưng vừa rồi lại giống như bị quỷ ám vậy không cự tuyệt hắn, hiện giờ khoảng cách hai người gần như vậy, tay áp sát không ngừng di chuyển trao đổi nhiệt độ, sau lưng được xoa bóp đến ấm áp, chưa tới một lát một luồng hơi nóng xông tới, loại cảm giác này khiến Từ Từ Niên càng thêm nôn nóng bất an, muốn đẩy ra, lại có chút luyến tiếc tay nghề xoa bóp của Cù Thành.
Thời điểm tâm loạn như ma, ghế sô pha đột nhiên lõm xuống, Cù Thành xoay người đè lên, lưng Từ Từ Niên căng cứng, "Xuống mau, anh đi lên làm gì?"
"Tôi lấy ít thuốc bôi lên cho cậu, cậu nghĩ đi đâu thế?"
Cù Thành thu hai tay ở bên hông Từ Từ Niên về, vẻ mặt thản nhiên sắm vai người đứng đắn ngay thẳng, giống như người trước đó ở trong phòng bếp bị người ta cọ vài cái cũng có thể nảy sinh phản ứng không phải là hắn.
Hắn đưa tay với lấy chiếc áo khoác vắt ở trên ghế sô pha, cầm một chai thuốc nhỏ từ trong túi ra quơ quơ, cố tỏ ra vẻ "Tôi không phải cầm thú".
Từ Từ Niên bị vẻ mặt này của hắn chọc cười, nâng chân lên không nhẹ không nặng đạp hắn một cái, "Nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của anh kìa."
Bàn chân thon dài dưới ánh mắt của Cù Thành chợt lóe lên, vừa vặn dừng lại ở trên bắp đùi của cậu, ngón chân trắng nõn mượt mà hòa cùng với màu da, giống như móc câu nhỏ vậy cào lên ngực Cù Thành, trực tiếp làm thức tỉnh tiểu huynh đệ của hắn.
Fuck...
Hắn thầm mắng một tiếng, yết hầu lên xuống, vì để được ăn nhiều đậu hủ hơn nữa, hắn quyết định làm Liễu Hạ Huệ* một lần.
*Liễu Hạ Huệ tên thật là Triển Cầm (展禽),tên tự là Quý (季),người đất Liễu Hạ (柳下),nước Lỗ, thời Xuân Thu, nổi tiếng là một chính nhân quân tử.
Liễu Hạ Huệ một hôm dừng chân nghỉ qua đêm trước cổng thành, có một phụ nữ cũng đến trú chân. Trời lạnh người phụ nữ này bị cảm lạnh rét cóng, Liễu Hạ Huệ liền cởi áo mình ra khoác lên người cô ta rồi ôm vào lòng để cô ta hết lạnh, mà trong lòng không hề có một chút tà tâm.
Lại có lần Liễu Hạ Huệ ngồi xe ngựa với đàn bà, đi cả quãng đường dài mà mắt ông chỉ nhìn thẳng chứ không hề liếc ngang lần nào.
Vặn mở nắp chai đổ một ít thuốc ra lòng bàn tay xoa nhẹ, Cù Thành vén áo ngủ Từ Từ Niên lên, thò bàn tay vào.
Từ Từ Niên cũng không để bụng nữa, nằm dựa trên đệm từ từ nhắm hai mắt lại.
Bàn tay hơi thô không nhẹ không nặng xoa nắn vết thương, mùi thuốc nồng đậm bay tản ra, Từ Từ Niên vất vả bôn ba ở ngoài cả ngày trời lúc này đã dần dần cảm thấy buồn ngủ, hai chân thả lỏng, bả vai hạ xuống, ngay cả mí mắt cũng bắt đầu díu vào nhau.
Lúc này cậu vẫn còn có chút tỉnh táo, tựa như tán gẫu mở miệng nói, "... Không ngờ anh lại có tay nghề tốt như vậy, sau này không lăn lộn nổi trong giới hắc đạo nữa... Ưm, bên trái một chút... Ừ, vẫn có thể mở quán bên đường..."
Cù Thành thấp giọng cười, bàn tay dùng sức, thừa dịp lúc Từ Từ Niên đang buồn ngủ, vén hết áo ngủ của cậu lên, để lộ ra trọn phiến lưng bóng loáng rắn chắc.
"Trước kia ở trong ngục bị thương nhiều, tự mình trị thương nên tay nghề cũng cao lên."
Từ Từ Niên nghiêng đầu thoải mái rên rỉ vài tiếng, lười biếng giống như con mèo đang được chủ nhân chải lông, "Ưm... nhắc đến chuyện này, năm đó anh làm thế nào ra khỏi ngục giam?"
Bàn tay ở phía sau lưng lưu luyến không rời, làn da dưới tay giống như có lực hút vậy vững vàng khóa lòng bàn tay Cù Thành lại, khiến ánh mắt hắn càng trở nên thâm trầm.
"Năm đó đại ca bang Thanh Long có ân với nhà tôi, hắn mắc phải bệnh nan y tôi tự nguyện gánh tội thay hắn, cho nên vào ngục giam, nhưng nếu tôi không có tội, đương nhiên lúc nào muốn ra tù cũng được, vốn còn muốn tự do tự tại ở trong tù thêm hai năm nữa, kết quả khổng tước nuôi bay mất, tôi đương nhiên phải sớm ra tù đi bắt hắn."
Từ Từ Niên buồn ngủ đến nỗi không mở nổi mắt nữa, âm thanh Cù Thành bên tai như ngoài không gian truyền đến, lúc này cũng không nghe ra lời trêu đùa trong câu nói của hắn nữa, mơ hồ gật đầu một cái, "Anh... cũng trọng tình nghĩa thật."
Cù Thành cười cười không nói chuyện, động tác trên tay dần dần từ mát xa biến thành sờ nắn, đáng tiếc Từ Từ Niên đã ngủ mê man, căn bản không chú ý đến động tác đang dần thay đổi ý vị của hắn.
Trong phòng khách yên tĩnh không tiếng động, chỉ nghe thấy tiếng dầu thuốc ma sát làn da phát ra tiếng vang nhè nhẹ.
Từ Từ Niên không chịu nổi nữa, nằm ngủ trên ghế salon.
Bàn tay Cù Thành dừng lại, nhìn chăm chú gương mặt góc cạnh của cậu, cúi đầu, bao trùm Từ Từ Niên dưới bóng của mình, khàn giọng hỏi, "Từ Niên?"
"Đã ngủ chưa?" Hắn lại hỏi một tiếng, lần này bàn tay của hắn lại đặt lên cặp mông của Từ Từ Niên.
Trả lời hắn chỉ có tiếng ngáy nhè nhẹ.
Cù Thành im lặng gợi lên khóe miệng, cúi đầu nhìn thứ đã sớm ngẩng cao kia của mình, toàn thân bốc cháy giống như một ngọn đuốc.
Dùng ngón tay nhẹ nhàng vén quần lót bên trong lên, cặp mông bóng loáng đầy đặn hiện ra trước mắt, nhấp nhô lên xuống, đến khe hở ở giữa đầy thần bí sâu thẳm kia...
Tim hắn đập rất nhanh, cổ họng khô khốc giống như người chạy từ sa mạc ra, khát khao có thứ gì đó để giải khát.
Do dự mãi, đầu ngón tay của hắn mới nhẹ nhàng thăm dò vào khe hở, để ở cửa vào nhỏ hẹp...
Cẩn thận vuốt ve mỗi một cái nếp uốn, hắn dùng sức xoa nắn cặp mông đã sớm khiến hắn loạn như ma kia, kết quả càng xoa càng khô nóng, hận không thể cứ như vậy trực tiếp làm khổng tước.
Mẹ nó, sao hắn lại yêu thích một người như vậy chứ, yêu thích đến nỗi không nỡ đụng vào!
Cúi đầu cắn một ngụm lên cánh mông bánh bao, tựa như cho hả giận để lại hai cái dấu răng, cúi đầu nhìn thứ kia đang ngẩng cao tinh thần của mình, Cù Thành dùng sức gãi gãi đầu, không quay đầu lại đi thẳng đến phòng tắm.
Đứng ở dưới vòi hoa sen, nước lạnh tưới lên người, nhiệt độ trên người vẫn không giảm xuống, Cù Thành tưởng tượng thân thể thon dài của Từ Từ Niên, cùng chuyện xảy ra hai năm trước, kêu lên một tiếng đau đớn thân bắn lên tường.
Nhìn vết trắng đục hắn để lại trên tường, vốc một vốc nước lạnh tạt lên mặt.
Không thể tiếp tục như vậy được nữa...
Hắn chịu đủ tình cảnh rình mò như hiện tại rồi, cũng hiểu được chờ con khổng tước kia chủ động cúi đầu theo hắn gần như là không có khả năng, hắn thà rằng chủ động lựa chọn hành động, còn hơn giả bộ Liễu Hạ Huệ ngồi chờ chết như vậy.
Quản cậu đã có bạn trai bạn gái làm gì, quan tâm cậu có con trai ruột hay là nhận nuôi làm gì, cũng quan tâm gì đến thân thế ân oán gia tộc của cậu.
Mẹ nó, những thứ này đối với hắn thì nhằm nhò gì!
Có người thứ ba hắn sẽ đấu đến cùng, có con trai hắn coi như con của mình nuôi, có huyết hải thâm cừu gì hắn liền che ở phía trước, thần ngăn giết thần, Phật cản giết Phật!
Hắn không tin sẽ không cạy nổi trái tim của khổng tước.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.