Edit: Tiểu Vũ - Beta: Vĩnh Nhi Đôi chân dài sáng loáng quấn chặt lấy hông người đàn ông, theo động tác lên xuống kịch liệt, buồng xe cũng lắc lư theo. "Anh Phong... Mạnh chút nữa, nơi đó...a a...." Tiếng thở dốc kịch liệt nũng nịu của Từ Tân Niên từ trong dàn loa đài xung quanh truyền ra, mang theo tiếng khóc nỉ non nằm bò dưới thân Đổng Phong, cả người giống như một con thú cái tham lam đòi hỏi không ngừng. "Để em ra ngoài phóng đãng! Nói, ai đang làm em, hả?" Đổng Phong động thân một cái vùi vào, trên bờ ngực cường tráng lấp lánh mồ hôi,Từ Tân Niên bị hắn đỉnh hét lên một tiếng, thoải mái ôm cổ hắn, "Là anh...a... là anh Phong đang làm em!" "Nói hoàn chỉnh, nếu không anh sẽ để cho người khác cùng tới nhìn xem bộ dáng hiện tại này của em!" "Vâng... Đổng Phong đang làm Từ Tân Niên... a... Nhanh chút nữa em không chịu được nữa rồi! A a..." Tiếng thét chói tai hòa cùng tiếng thở dốc nặng nề vang vọng toàn bộ hội trường, tiếng rên thái quá khiến tất cả mọi người ở nơi này đều mặt đỏ tai hồng, có không ít người lớn tuổi nhìn thấy hình ảnh này, lập tức bị kích động thiếu chút nữa lên cơn đau tim, các tiểu thư hét lên một tiếng, rối rít ôm mặt không dám nhìn. Sau một mảnh tĩnh mịch, toàn bộ hiện trường bỗng chốc rối loạn, kinh hãi, giễu cợt, hò reo... Trong nhất thời dạng phản ứng gì cũng có. Từ Tân Niên bị dọa sợ, đầu óc mơ hồ nhào cả người tới màn hình lớn muốn che đi tầm mắt của người khác, nhưng rõ ràng thân thể hắn không che được màn chiếu lớn bằng nửa phòng yến hội, đèn pha chiếu rọi khuôn mặt trắng bệch của hắn, toàn bộ giống như một trận ác mộng đột ngột xảy ra, trong nháy mắt phá tan tất cả mộng tưởng của hắn. "Không... Không! Đây không phải là thật! Nhất định là có người vu cáo hãm hại tôi!" Toàn thân Từ Tân Niên run rẩy, đứng dậy chạy về phía đài điều khiển, nhưng giữa đường bị dây điện cuốn chân làm ngã, cả người té xuống đất, chữ "Happy Birthday" được khảm kim cương treo trên cao cũng bị kéo xuống rơi trúng bắp chân hắn. "A!" Tiếng gãy xương truyền đến, Từ Tân Niên đau đến không ngừng la hét, mảnh vỡ bắn tung tóe đầy đất, rạch thương mặt hắn, máu tươi chảy ra nhưng cũng không có cách nào ngăn cản màn hình lớn tiếp tục chiếu cảnh nóng. Trong cuộc hỗn loạn, hoàn toàn không có người nào nghe được hắn hét cái gì, mấy thiên kim tiểu thư danh môn vọng tộc được Từ Kiến Quốc chỉ định lúc trước đều bị dọa ngốc luôn rồi, cha mẹ các cô thấy được một màn này trực tiếp nổi giận. Rõ ràng là một người đồng tính, vậy mà còn dám mặt dày nói muốn lấy vợ sinh con, thật sự là quá không biết xấu hổ! Mất công trước kia bọn họ còn nể mặt cho Từ gia chút thể diện, hôm nay xem ra con riêng vẫn là con riêng, vĩnh viễn không sang lên được, cho dù đã nhận tổ quy tông, vẫn chỉ là một đứa con hạ tiện lăng loạn mà có! Cơn giận lên đến cực điểm, trước kia còn cảm thấy Từ Tân Niên rất anh tuấn, mấy cô gái từng si ngốc nhìn về phía hắn giờ chỉ cảm thấy mình bị mù rồi, liền vớ lấy mấy ly rượu vang champagne gần đó trực tiếp hắt lên người Từ Tân Niên. Hiện trường loạn thành một cục, tình cảnh đã không thể khống chế được nữa. Từ Kiến Quốc bị một màn bất ngờ này làm cho hoàn toàn mơ hồ rồi, cho dù bình thường có đa mưu túc trí hơn nữa cũng không ngờ được trong thời khắc mấu chốt, con trai nhỏ mình dày công bồi dưỡng sẽ không chút lưu tình mà đâm một đao sau lưng mình. Dưới cơn nóng giận, ông giơ cây gậy trong tay lên nện xuống người Từ Tân Niên, nghẹn một cục tức ở ngực, gần như sắp tắt thở. Ông phí hết tâm tư đem toàn bộ hy vọng nối dõi tông đường từ cái đứa đồng tính luyến ái, nam không ra nam, nữ không ra nữ Từ Từ Niên kia, gửi gắm hết lên người Từ Tân Niên, nhưng hắn lại làm ra chuyện mất mặt xấu hổ như vậy, chẳng lẽ Từ gia của ông thật sự phải đoạn tử tuyệt tôn sao!? Từ Tân Niên chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày mình bị như vậy, hắn vốn đã cách thành công trong gang tấc, nhưng lại bị video đáng chết này hoàn toàn phá hủy. Hắn trợn mắt nhìn chằm chằm Đổng Phong trong màn hình, suýt nữa hận đến phun ra máu, lảo đảo leo đến bên người Từ Kiến Quốc, liều chết tóm lấy ống quần của ông nức nở, "Ba người nghe con giải thích! Con thật sự không biết cái gì cả... Là Đổng Phong cố ý làm ra cái video này mưu hại con! Con hoàn toàn không hiểu chuyện gì xảy ra! Ba! Người tin con!" Từ Kiến Quốc nhìn gương mặt ông xem trọng hơn bất cứ điều gì, bây giờ ở dưới con mắt mọi người bị mình tự tay bạt tai, hận không thể lập tức đập chết ngay tại chỗ, nhìn Từ Tân Niên nhếch nhác không chịu nổi khóc ở bên chân, ông không chút do dự đạp một cước đá văng, vươn tay bổ sung thêm một cái bạt tai vang dội, "Súc sinh! Nhìn xem những chuyện xấu xí mày làm được này! Mặt mũi của Từ gia đều bị mày ném sạch rồi!" Video chói tai chọc giận vẫn còn tiếp tục, người đứng đắn cũng đã sớm phất tay áo rời đi, những người ở lại toàn bộ đều là đợi để xem trò cười của người nhà họ Từ, Từ Tân Niên kêu khóc xé họng, xông lên điên cuồng đánh đập thiết bị máy chiếu trước mắt. Sắc mặt Từ Kiến Quốc xanh mét, ôm ngực nghẹn tức hôn mê tại chỗ, người giúp việc bên cạnh hét lên một tiếng, rối rít xông tới, kết quả toàn bộ đều tay chân luống cuống ngã chung một chỗ, bảo vệ ở cửa nghe được động tĩnh liền xông vào, lại đạp phải người giúp việc, trong nhất thời tất cả hội trường loạn như một nồi cháo. Đổng Phong vì ngại năm đó có quan hệ với Từ Từ Niên nên không có cách nào tham dự yến hội, vẫn luôn nằm ngủ phía sau, nghe được động tĩnh đi xuống lại bị tình cảnh hỗn loạn trước mắt làm cho ngây cả người. Hắn vội vã chạy nhanh xuống dưới lầu, nửa đường đụng phải một người phục vụ lưng gù đang bưng rượu, hắn lảo đảo một chút, được người nọ đỡ được, "Tiên sinh, cẩn thận." Hắn không kịp nói cảm ơn, cũng không nhìn người phục vụ lấy một cái, dùng sức đẩy ra xong hắn nhảy xuống bậc thang. Người phục vụ nhìn bóng lưng xa xa của hắn, xoay người chui vào đám người, trong hỗn loạn không có người nào chú ý đến cậu ta nhét thứ gì đó vào túi áo của Đổng Phong. Chân Từ Tân Niên bị đập thương, hoàn toàn không nhúc nhích được, bây giờ nhìn thấy Đổng Phong chạy tới như con ruồi không đầu, cắn răng bò dậy cho hắn một bạt tai, "Đổng Phong con mẹ anh không phải là người!" Đổng Phong vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, đột nhiên bị đánh trước mặt mọi người, trong lòng cũng lập tức nổi giận, "Từ Tân Niên tự nhiên em phát điên cái gì?" "Đều do anh! Tất cả đều do anh! Sao năm đó anh không đi chết chung với Từ Từ Niên luôn đi! Rốt cuộc tôi có lỗi với anh ở điểm nào, mà anh muốn hủy hoại tôi như vậy?!" Từ Tân Niên vừa khóc vừa tố cáo, ngón tay chỉ màn hình run rẩy, mặc dù thiết bị đã hỏng rồi, nhưng màn chiếu vẫn dừng ở hình ảnh hai người giao hoan trong xe, Đổng Phong vừa nhìn một cái đã suýt nữa đứng không vững. Tại sao có thể như vậy...Chuyện hắn làm trong xe với Tân Niên sao lại bị thu hình lại!? Ngay lúc đầu óc hắn trống rỗng, Từ Tân Niên hoàn toàn bị kéo từ trên mây xuống địa ngục nhào đến dùng sức bóp cổ hắn, điên cuồng gào thét, "Anh đã đồng ý với tôi không nói chuyện này ra bên ngoài! Anh là tên lừa gạt! Nếu tôi bị hủy hoại nhất định tôi sẽ kéo anh cùng theo xuống địa ngục!" "Tân Niên em có nhầm lẫn gì không! Làm sao anh có thể làm như vậy!" "Ngoại trừ anh còn ai có thể quay video trong xe anh? Anh nói đi! Hôm đó chính miệng anh nói với tôi phải vạch trần chuyện này, bây giờ anh làm được rồi đó, anh vui chưa!?" Đổng Phong có trăm cái miệng cũng không thể biện bạch, người xung quanh chế nhạo nhìn hai người bọn họ như chó cắn nhau, Đổng Phong chỉ cảm thấy không còn mặt mũi ở lại nữa, kéo Từ Tân Niên đi ra ngoài. Nhưng Từ Tân Niên một mực nhận định chuyện tốt này là do hắn làm, lúc này nói cái gì cũng không chịu đi cùng hắn. Trong lúc hai người lôi kéo nhau, áo vest Đổng Phong bị kéo rách, trong túi đột nhiên rơi ra một cái USB rất nhỏ, Từ Tân Niên nhanh tay nhanh mắt cướp được cắm vào trong máy tính bên cạnh, hình ảnh hiện ra ở trước mắt giống y hệt với cảnh tượng trên màn hình lớn, Đổng Phong hoàn toàn ngốc luôn rồi, "Cái này... sao có thể? Thứ này không phải của anh!" Từ Tân Niên triệt để sụp đổ rồi, hận đến hốc mắt đỏ bừng, hắn không nghĩ tới lúc đó mình mình ở trong xe lấy lòng Đổng Phong như vậy, vẫn không giữ được miệng của hắn, trong lúc nhất thời oán hận và không cam chịu khiến hắn bỗng chốc mất hết lý trí, nâng một cái loa đài đập về phía Đổng Phong, trong nháy mắt đập hắn vỡ đầu chảy máu... Nhạc tàn người tan, nhưng trò hề vẫn tiếp tục, có người còn ở nguyên tại chỗ xem náo nhiệt, có người lại sớm đã rời đi. Từ Từ Niên đứng ở bụi cây cách phòng yến hội không xa, lạnh nhạt nhìn toàn bộ mọi việc trước mắt, trên mặt không có bất kỳ biểu cảm gì. Làm nhiều chuyện xấu ắt sẽ gặp quỷ, Từ Tân Niên hại cậu đến nước này, rơi vào kết quả này là nghiệp hắn phải tự gánh lấy, không trách người khác được, nếu như hắn có một chút lương tâm thì sẽ không bị người khác nắm được cái chuôi lớn như vậy, đáng tiếc hắn đã sớm bị thắng lợi dễ dàng đạt được làm cho mụ mị đầu óc, bị lột mặt nạ vạch trận ngay tại trận cũng là đúng người đúng tội. Nhìn người cha gần như sắp tắt thở, tay chân Từ Từ Niên phát lạnh, nếu có thể dù chỉ một chút, cậu cũng không mong muốn bức cha già đến nông nỗi này, càng không muốn khiến cho Từ gia một tay ông nội tạo dựng bị phá hủy trong chốc lát, nhưng cha tuyệt tình hủy hoại toàn bộ những thứ này, vậy cậu thà rằng hủy đi Từ gia, cũng không chấp nhận để cho hung thủ chính tay giết ông nội trở thành chủ nhân của cái nhà này. Hít sâu một hơi, cậu né tránh camera theo dõi bốn phía, nhún người nhảy ra cửa sổ, thần không biết quỷ không hay chui vào trong bụi cây sau vườn. Từ nhỏ đến lớn sống trong căn biệt thự này, nơi nào có cảnh vệ, nơi nào có lưới chống trộm, cậu đều biết rõ, huống chi giờ đây phía nhà trước đã loạn cả lên, tất cả bảo vệ đều tập trung tại cửa lớn, trốn đi quả thực là dễ như trở bàn tay. Xuôi theo đường mòn vắng vẻ trong khóm cây, leo qua một dàn hàng rào nữa là một cái ngõ cụt, lúc này đêm khuya thanh vắng, bốn bề lặng ngắt, Từ Từ Niên không chút do dự nhảy xuống, liếc mắt liền thấy được La Tiểu Mậu đi xe mô tô tiếp ứng cậu. "Mẹ nó, cậu có thể thoát ra được rồi, tôi thật sự sợ cậu làm lớn quá bị người ta bắt lại!" Cuối cùng Từ Từ Niên cũng có thể đứng thẳng lưng, lấy vải ở sau lưng ngụy trang thành lưng gù bỏ ra, tiện tay xé ném xuống mặt hồ nhỏ, "Yên tâm đi, có chút kinh hoảng nhưng không nguy hiểm." La Tiểu Mậu nhận lấy quần áo người làm Từ Từ Niên thay ra từ trong tay cậu, không yên tâm hỏi, "Vậy máy thu hình cậu gắn lên trần xe của Đổng Phong định xử lý như thế nào? Lỡ như bị phát hiện, chúng ta coi như xong." Từ Từ Niên nhíu mày, từ trong túi lấy ra một cái thiết bị nhỏ, nhẹ nhàng ấn một cái. Trong chiếc xe BMW màu đỏ dưới hầm để xe của Từ gia phát ra một tiếng "Bùm" rất nhỏ, âm thanh nhỏ hoàn toàn không gây chú ý từ người nào, cũng không có ai phát hiện trên trần xe có thứ lớn tầm hạt đậu đột nhiên vỡ mất, rơi xuống vùi vào đệm lông lót chân ở dưới, cũng không tìm được dấu vết nào nữa. "Nếu muốn ra tay, sao tôi có thể lưu lại bất kỳ dấu vết nào." "Cậu ngầu... cầm tiền của kẻ thù quạt vào mặt kẻ thù." La Tiểu Mậu phục sát đất luôn, buồn bực tiếp nhận cái đầu này của Từ Từ Niên sao lại hữu dụng hơn nhiều so với đầu của hắn như vậy. Chỉ mới nghe được Từ Tân Niên gọi một cuộc điện thoại cho Cù Thành, thì đã có thể nghĩ ra liên hoàn kế kín kẽ như vậy. Đầu tiên là ép lấy được tiền từ trong tay Đổng Phong, lừa gạt khiến hắn yên tâm thả lỏng lòng đề phòng, tiếp đó lại cầm khoản tiền này mua dụng cụ, ảnh ngụy tạo, làm cho hai tiện nhân kia cắn nhau như chó, cuối cùng ngay trước đám đông tát cho bọn hắn một bạt tai nữa, một hòn đá hạ ba con chim, sạch sẽ gọn gàng. Thậm chí vở kịch hay diễn xong, cha con Từ gia cũng sẽ không nghi ngờ cậu, bởi vì ở trong mắt bọn họ Từ Từ Niên sớm đã là người chết, ai lại vô duyên vô cớ hoài nghi "người chết" còn có thể trở lại báo thù chứ? Từ Từ Niên hạ mắt cười một tiếng, "Cái này gọi là tích thủy chi ân, đương dũng tuyền tương báo*." *"Tích thủy chi ân, dũng tuyền tương báo": Câu này có nghĩa, sống phải biết khắc ghi ơn nghĩa của người khác, dù chỉ bé bằng một giọt nước cũng phải báo đáp ơn ấy bằng một dòng suối mạnh mẽ. Sống không có ơn nghĩa, một mực đòi hỏi, không biết hồi báo sẽ tự làm khánh kiệt hoàn toàn âm đức của bản thân. La Tiểu Mậu không kìm lòng được cười ra tiếng, khởi động mô tô phóng đi. Từ Từ Niên ngồi phía sau, quay đầu nhìn đại trạch Từ gia sau lưng ngày xa dần, bảy năm qua, lần đầu tiên trong lòng cảm nhận được yên bình. Một ngày nào đó cậu sẽ còn quay lại đây, đem toàn bộ mọi thứ bị mất đi lấy trở lại, cung cung kính kính nâng bài vị của ông nội trở về Từ gia, để cho lão nhân gia người được an nghỉ. Trò hề của Từ gia mãi cho đến rạng sáng khi cảnh sát tới mới có thể dừng lại, chính giữa phòng hội là một mảng hỗn loạn, khắp nơi đều là mảnh vụn và kim cương tán loạn, khách khứa đều bỏ đi hết cả rồi, trong hội trường trống rỗng, đen tối một mảnh. Từ đầu đến cuối Cù Thanh không bỏ đi, dựa trên một cái ghế ở trong góc, trong miệng ngậm một điếu thuốc, đốm lửa nhỏ màu cam lập lòe ở đầu ngón tay, khép hờ ánh mắt không biết rốt cuộc đang nghĩ cái gì. Không bao lâu A Tứ trở lại, cầm trong tay một bộ trang phục công nhân kỹ thuật màu xanh, "Anh Thành, chỉ phát hiện cái này, những người khác cũng không biết chủ nhân của bộ quần áo này đi đâu." Cù Thành mở mắt ra, vòng khói bay ra che mờ biểu tình của hắn, cầm quần áo quan sát cẩn thận, ngay cả sợi vải cũng không bỏ qua. A Tứ không biết hắn đang suy nghĩ gì, chỉ biết là lúc yến hội vừa mới bắt đầu, Cù Thành đã định rời đi, kết quả sau khi xem được màn "xe chấn" nóng bỏng trên màn hình lớn kia, đột nhiên tâm tư nặng nề, từ đầu đến cuối giống như khán giả, đến hiện tại cũng không vội rời đi. Cù Thành sờ khắp cả bộ quần áo, ngón tay gảy gảy tàn thuốc, đột nhiên phát hiện thứ gì đó từ trong túi, cẩn thận lấy ra nhìn một cái phát hiện là một mảnh vụn màu vàng, giống như là một góc thư mời bị xé mất. Đưa tay sờ sờ lên túi áo vest vốn để thư mời của mình, hắn cười nhẹ một tiếng, ánh mắt sâu thẳm lóe lên tia sáng. "Khổng tước giả làm hồ ly, ngược lại tôi bị em tính kế rồi."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]