Chương trước
Chương sau
Edit: Vĩnh Nhi - Beta: Tiểu Vũ
Từ Từ Niên đầu đội mũ, mặc một bộ áo khoác màu vàng trơn, xách trong tay một túi hoành thánh, bước chậm rãi về phía tập đoàn Từ thị.
Bảo an cửa thấy cậu lạ mắt, trực tiếp chìa tay ra ngăn lại, "Này, cậu định làm gì? Nơi này là chỗ cậu có thể vào sao? Phải làm gì thì đi làm đi, đừng quanh quẩn ở chỗ này nữa."
Từ Từ Niên tháo khẩu trang xuống, để lộ ra vẻ mặt nhếch nhác, cười lấy lòng nói, "Đại ca, ngài đừng hiểu lầm, tôi là người bán hoàng thánh ở phố Thành Nam bên cạnh, vừa rồi có người gọi điện thoại đặt đồ ăn bảo tôi đưa đến đây, tôi đưa xong sẽ ra ngay."
Bảo an này mới đến Từ thị làm việc được hai năm, trước đó chưa từng thấy đại thiếu gia Từ thị bao giờ, lúc này lại thấy cậu ăn mặc lếch tha lếch thếch, không khỏi lộ ra vẻ mặt xem thường, "Cậu nói cậu giao đồ ăn thì tôi sẽ tin sao? Ai bảo cậu giao đồ ăn đến, nói tên với số phòng làm việc cho tôi, nếu không đừng nghĩ vào trong. Đầu năm nay nhiều kẻ giết người phạm pháp như vậy, nhìn dáng vẻ này của cậu cũng không phải là người vẻ vang gì, ai biết đồ ăn này có ăn được không?"
Từ Từ Niên nhìn túi hoàng thánh đã sắp nguội ở trong tay, vẻ mặt có hơi sốt ruột, "Anh ta chỉ để lại số điện thoại cho tôi, không nói là làm ở bộ phận nào, ngài xem hoành thánh cũng sắp nguội mất rồi, có thể để tôi vào trước rồi nói sau không?"
Bảo an cười nhạo một tiếng, nâng tay đẩy cậu ra ngoài, "Ngay cả tên cũng không biết còn muốn vào trong? Loại người giả mạo như cậu tôi thấy nhiều rồi, cút nhanh đi, đừng ở đây làm chướng mắt."
"Đại ca, tôi thật sự đến giao đồ ăn, không có lừa ngài, này này, ngài đừng có đẩy tôi, hoành thánh rơi ra mất!" Từ Từ Niên cực lực giải thích, nhưng vẫn bị bảo an cường tráng đẩy ra ngoài thiếu chút nữa thì ngã.
Ngay lúc đang tranh chấp, một dáng người đi giày da mặc âu phục bước từ trong thang máy VIP đi ra, Từ Từ Niên ngẩng đầu liếc mắt một cái liền vội vàng tránh qua một bên, nhưng vẫn bị người đàn ông trước mặt chạy lên bắt lấy.
"Từ Niên? Sao em lại ở chỗ này, tới tìm anh sao?"
Đổng Phong kinh ngạc vui mừng tiến lên tóm lấy cổ tay của cậu, sợ Từ Từ Niên lại chạy mất lần nữa, trước đó hắn từng đi qua phố Thành Nam rất nhiều lần, mỗi lần đều bị Từ Từ Niên lấy đủ loại cớ đánh đuổi, hôm nay cậu nghĩ thế nào lại chủ động đến tìm mình?
"Tiên sinh, tôi đã nói rất nhiều lần rồi, quả thực ngài đã nhận nhầm người, hôm nay tôi đến đây chẳng qua là để giao đồ ăn." Từ Từ Niên kéo thấp mũ, cố gắng tránh né ánh mắt của Đổng Phong, thế nhưng ẩn giấu dưới vành mũ khóe miệng lại như ý nguyện nhếch lên.
Bảo an bên cạnh thấy vậy hoảng sợ, "Giám đốc Đổng ngài...biết cậu ta?"
Đổng Phong còn đang đắm chìm trong vui sướng Từ Từ Niên chủ động tìm đến hắn, gật gật đầu nói, "Cậu ấy là bạn của tôi, hôm nay tới tìm tôi, sau này nhìn thấy cậu ấy thì cứ trực tiếp cho vào, nghe rõ chưa?"
Bảo an không nghĩ Từ Từ Niên lại có lai lịch lớn như vậy, nhất thời choáng váng, vội vàng cúi đầu khom lưng vâng vâng dạ dạ không ngớt lời, cụp đuôi chuồn mất.
Đổng Phong quay đầu lại, dáng vẻ bảo vệ vỗ vỗ bả vai Từ Từ Niên, "Không có chuyện gì rồi, em đừng lo lắng, có anh ở đây, sau này những người kia cũng không dám làm khó dễ em nữa, hôm nay em nghĩ thế nào lại đến chỗ này? Anh tưởng em luôn muốn tránh né không muốn gặp anh."
Từ Từ Niên nhìn thấy hắn như vậy, trong lòng nhịn không được bật cười.
Đổng Phong ở bên cạnh Từ Tân Niên chưa được mấy năm, đã tưởng mình là chủ nhân của Từ thị, cũng không chịu suy nghĩ một chút xem ai mới thật sự là người Từ gia.
Mặc dù trong lòng cười lạnh, trên mặt lại lộ vẻ xấu hổ, "Đổng tiên sinh... Cảm ơn anh, tôi còn phải giao đồ ăn, vậy... xin đi trước."
Nói xong cậu rút cổ tay mình về, xoay người liền đi vào trong, dường như không muốn để Đổng Phong nhìn thấy dáng vẻ sa sút hiện tại của mình.
Đổng Phong thấy thế nhịn không được trong lòng khẽ động, nhìn chằm chằm bóng lưng giả bộ bình tĩnh của Từ Từ Niên, trong lòng trào ra một luồng tư vị khó nói thành lời.
Trước đó lúc gặp lại nhau ở phố Thành Nam, mặc dù ầm ĩ náo loạn đến vô cùng không vui, thế nhưng hắn vẫn không có cách nào quên nổi Từ Từ Niên, trước kia không nhìn thấy được cũng không cảm thấy nhớ, nhưng một khi thấy rồi liền nhịn không được nhớ đến cảnh tượng hai người yêu nhau ở thời đại học, càng thêm không nỡ buông tay Từ Từ Niên.
Cậu vốn dĩ là đại thiếu gia Từ thị dưới một người trên vạn người, hiện giờ trở về chốn cũ, lại trở thành người giao đồ ăn cho người khác, sa sút đến mức này, lẽ nào cậu đến Từ thị chỉ vì giao một suất đồ ăn sao?
Đổng Phong không tin, bước nhanh đuổi theo, chặn đường đi của cậu, "Ai bảo em giao đồ ăn đến? Ở bộ phận nào? Tên là gì? Anh đưa giúp em."
Động tác của hắn khiến cho không ít người xung quanh chú ý đến, Từ Từ Niên càng cảm thấy không ngẩng đầu được lên, há miệng giọng cũng khàn khàn, "Đổng Phong, anh không cảm thấy mình đang quản quá nhiều sao? Trước kia anh tìm tôi nhiều lần nhiều như vậy, tôi tưởng đã nói đủ rõ ràng rồi, tôi không phải Từ Từ Niên trước kia, tôi chỉ là một người bán hoành thánh, anh có thể giữ lại cho tôi một chút mặt mũi không?"
Cậu nói như thế chẳng khác nào đang thừa nhận cậu chính là Từ Từ Niên, Đổng Phong quen biết cậu mười mấy năm, chưa từng thấy cậu tỏ ra yếu thế trước mặt ai, hiện giờ lại dùng giọng khẩn cầu như vậy lập tức làm lòng hắn mềm nhũn.
Cúi đầu nhìn túi hoành thánh, trong lòng đột nhiên động một cái, mở miệng nói, "Em nói thật đi, rốt cuộc là ai đặt đồ ăn, em phải giao đồ ăn mới đến đây, hay là...em đến tìm anh?"
"Không phải." Ánh mắt Từ Từ Niên lảng tránh, không nói lời nào.
Hành động này rơi vào trong mắt Đổng Phong chẳng khác nào là ngầm thừa nhận, nhớ tới lúc trước kia Từ Từ Niên tự tay làm hoành thánh cho mình, lòng hắn xoay vòng vòng, lập tức kéo người đến góc không người, nâng tay muốn sờ mặt Từ Từ Niên, lại bị cậu vội né tránh.
"Từ Niên, mỗi lần em nói dối đều không dám nhìn thẳng vào người khác."
Từ Từ Niên cúi đầu không nói lời nào, cắn môi vành mắt ửng đỏ, hiếm thấy tỏ ra yếu thế trước mặt Đổng Phong.
Đổng Phong thở dài một cái, giọng nói càng thêm dịu dàng, "Có phải em có chuyện khó khăn gì muốn anh giúp em không? Anh biết trong lòng em chán ghét anh, không phải vạn bất đắc dĩ thì sẽ không tới tìm anh, em chỉ cần mở miệng, anh đều đồng ý với em được không, đừng như vậy, anh thấy đau lòng."
Từ Từ Niên không nói lời nào, rất lâu sau mới nhắm mắt lại, khó khăn mở miệng nói, "Em...em muốn mượn anh ít tiền..."
Cậu lúng túng đến mức ngay cả đầu cũng không ngẩng lên nổi, giọng nói ngón tay đều đang phát run, "Vốn là em cũng không muốn tới, thế nhưng nghĩ tới nghĩ lui lại phát hiện ra, trên đời này người em có thể tìm... cũng chỉ có anh."
Một câu này triệt để làm thỏa mãn lòng hư vinh của Đổng Phong, hắn chỉ thích người yêu hoàn toàn ỷ lại vào mình, hưởng thụ cảm giác ưu việt của người bảo vệ.
Không có gì so với một người từng cao ngạo ngay cả chạm cũng không thể chạm tới, hắn chỉ có thể nhìn sắc mặt của người yêu để làm việc, phủ phục ở dưới chân mình, dáng vẻ khó xử lại không thể làm gì càng khiến người ta cảm thấy thỏa mãn.
Trong lòng Đổng Phong trào ra thương tiếc, cầm lấy túi hoành thánh đã gần như muốn vữa ra, xoa đầu Từ Từ Niên nói, "Chỉ cần em nói, bao nhiêu tiền cũng được, chỉ là bây giờ trên người anh không mang theo nhiều tiền mặt lắm, hay là buổi tối chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm, đến lúc đó anh cho em số nguyên, dù sao đã rất lâu chúng ta không cư xử bình tĩnh ôn hoà như vậy rồi, nói thật... Từ Niên, anh thật sự rất nhớ em."
Từ Từ Niên khéo léo tránh tay của hắn, "Ừm" một tiếng, dường như vẫn còn hơi ngượng ngùng, "Vậy...tối nay 8 giờ gặp mặt ở quán cà phê Sith đi, trước kia chúng ta thường xuyên đến đó."
Đổng Phong gật đầu cười, "Được, đều nghe theo em."
Từ Từ Niên nhỏ giọng nói một câu "Cảm ơn anh", sau đó lại cướp túi hoành thánh kia về, bên tai có chút đỏ lên, "Hoành thánh này cũng vữa ra rồi... Lần sau mang cái mới cho anh. Em còn có việc, đi... đi trước, buổi tối gặp."
Nói xong cậu không đợi Đổng Phong kịp phản ứng, xoay người bỏ chạy, dáng vẻ xấu hổ khiến Đổng Phong cảm thấy đặc biệt mới mẻ, nhịn không được nở nụ cười, lấy điện thoại di động ra gửi một tin nhắn: 'Tân Niên, tối nay anh bận xã giao không về nhà, khỏi cần chờ anh.'
Chưa đến vài giây đồng hồ đã có câu trả lời gửi về, chỉ có hai chữ đơn giản: 'Đã biết'
Đổng Phong thấy Từ Tân Niên như gần như xa, thái độ lúc nóng lúc lạnh có chút không hiểu ra sao cả, nhưng nghĩ tính cách hắn như chim nhỏ nép vào người mình lại thở phào nhẹ nhõm một hơi, bắt đầu chờ mong cuộc hẹn buổi tối với Từ Từ Niên.
Từ Từ Niên không vội vã rời đi, xoay người đi xuống nhà vệ xinh dưới lầu, nơi này lúc nghỉ trưa một người cũng không có, cậu tiện tay ném túi hoành thánh vào trong thùng rác, trên mặt cuối cùng lộ ra vẻ chán ghét.
Ghê tởm... Thật sự là quá ghê tởm, vừa nghĩ tới hai tay và tóc bị Đổng Phong chạm qua, cậu liền ghê tởm muốn nôn.
Mở khóa vòi nước cẩn thận rửa sạch hai tay, cậu hít sâu vào một hơi, vốc nước hất lên mặt mới dần dần bình tĩnh lại, nhìn chằm chằm gương mặt không cảm xúc của mình ở trong gương, chậm rãi nheo mắt lại.
Kịch hay đã mở màn, con cá đã cắn câu, để một mẻ hốt gọn, cậu nhất định phải diễn tiếp, bởi vì vở kịch này luôn có một người sẽ cười đến cuối cùng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.