Edit + Beta: Họa Y Nhược Vũ
Đầu hẻm tối tăm, một bóng người khập khiễng đi tới, đám người ăn xin tụ tập trong khu ổ chuột này nhìn thấy cậu ta từ xa, không nhịn được cười chế giễu.
“Yo, “gái bao” của chúng ta về rồi đó hả? Hôm nay để có một bữa ăn, bị bao nhiêu người sờ mông rồi?”
Một đám đàn ông thô tục, mặt mũi bẩn thỉu ngồi chồm hổm dưới đất, nghe vậy phá lên cười, một người trong đó khinh thường nhìn cậu ta, “Nhìn đi, ông trời đúng là có mắt, lần trước để cướp hộp cơm của tao, mày đâm tao một nhát, bây giờ đổi lại mày bị gặp tai nạn xe, sao tên lái xe nhà giàu kia không đâm mày chết luôn đi?”
“Họa hại di thiên niên*, không chết được giờ biến thành bộ dạng tàn phế, cmn cũng là do mày tự tìm!”
(*) Họa hại di thiên niên ‘祸害遗千年’: Đủ cả câu này thì có hai vế ‘Hảo nhân bất trường mệnh, họa hại di thiên niên’ – Người tốt thì không sống lâu, tai họa thì lưu ngàn năm.
Đám người cười ha hả, chặn kín con hẻm nhỏ hẹp tối tăm, cậu ta không quan tâm, mặt lạnh lùng tìm nơi ngoài cùng, nơi gió tuyết mạnh nhất ngồi xuống, lấy từ trong túi ra một chiếc khăn tay kẻ ca rô được gấp gọn gàng cùng một con dao rỉ sét, cẩn thận bắt đầu khắc một miếng gỗ trong tay.
Miếng gỗ đã dần thành hình, có thể nhìn ra là hình một con dao thường dùng để gọt bút chì.
“Lý Bình Thực, tao đang nói chuyện với mày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghich-tap-chi-hao-dung-nhan-sinh/3506715/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.