Khi chúng ta đã lớn, thời gian luôn trôi đi thật nhanh. Mỗi ngày bận rộn trong một mớ công tác, đến cả thời gian nghỉ ngơi, suy nghĩ gì đó cũng chẳng đủ, thật vất vả mới tranh thủ được một lúc để thở ra, lại chẳng kịp nhớ nhung điều gì thì đã bị công tác lôi kéo mất. Chớp mắt, một tuần trôi qua, rồi một tháng, một năm. Chỉ còn cách trơ mắt nhìn hoa ngoài cửa sổ sáng nở tối tàn, chẳng cách nào giữ được thanh xuân đừng vụt đi mất. 
Bốn năm thanh xuân tươi đẹp thuở ấy đã qua mất rồi, còn lại những chuỗi ngày dài, vì cuộc sống mà phấn đấu, vất vả đến nỗi khiến con người chẳng cách nào còn cười tiêu sái được nữa. 
Lúc mới tốt nghiệp, thỉnh thoảng giữa lúc tan tầm sẽ chợt dừng lại bước chân, nhìn ráng chiều đỏ au, nhớ tới những ngày xưa, cùng người kia dưới ráng đỏ, không chút cố kỵ mà cười, chợt cảm thấy chính mình chỉ cần quay đầu liền có thể quay lại những tháng ngày ấy. 
Công tác được một năm, hai năm, bản thân bắt đầu cảm giác có thể gọi những thứ ấy là hồi ức, thời điểm gọi điện thoại cho đám bạn cũ, luôn chỉ nói, chúng ta khi nào mới có thể tổ chức tụ hội lớp đây! 
Sau khi đi ba bốn năm, một ngày nào đó đi trên đường, nhìn gương mặt rạng ngời của đám học sinh, sinh viên, đột nhiên phát hiện chính mình đã lớn lên rất nhiều, cách quãng thời gian đi học một đoạn thật xa, chẳng cách nào quay về nữa. Gọi điện thoại cho đám bạn cũ, bàn kế 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghich-quang-thieu-nien-thieu-nien-dung-nguoc-nang/1354355/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.