Trong tay gắt gao nắm chặt túi tiền nho nhỏ đó, giống như nắm chặt tất cả tánh mạng của mình, chặt đến mức mồ hôi túa ra từng đợt.
Tinh thần nàng vẫn hoảng hốt, không đề phòng bị một nam tử đụng phải.
Thân mình nàng vốn suy yếu không chịu nổi, va chạm này nhất thời làm nàng té ngã,
Vừa ngã xuống, túi tiền trong tay văng thật xa.
Nàng còn chưa kịp đứng dậy, nam tử đụng vào nàng liền nhặt túi tiền lên chạy như bay!
Long Phù Nguyệt trợn mắt há hốc mồm, trừng mắt nhìn bóng dáng người kia biến mất ở góc đường, gần như khóc không ra nước mắt.
Cái gì gọi là không có xui xẻo nhất, chỉ có càng không hay ho? Nhìn xem, là thế đấy!
Trời ạ, chẳng lẽ ông thật muốn vong ta?
Ông muốn tôi chịu khổ đến bực nào, ông mời chịu đây?
Và như thế, hai lượng bạc cứu mạng cuối cùng cũng đã bị người ta đoạt đi rồi!
Đêm nay mình sẽ nghỉ ngơi ở đâu?
Không phải sẽ ăn ngủ đầu đường thật chứ?
Với thân thể nhỏ bé của mình hiện giờ, chỉ sợ không đợi được đến ánh mặt trời của ngày mai, mình đã đi uống trà với Diêm vương Đại gia rồi!
Vũ Mao sư huynh, chẳng lẽ ta và ngươi thật vô duyên như thế sao? Không biết ta còn có thể sống nhìn thấy ngươi hay không.
Đi trong dòng người như nước trên đường cái, nhìn người này qua, người kia lại, Long Phù Nguyệt lại chỉ cảm thấy lạnh lẽo cùng cô độc.
Ai biết thân mình tan hoang này của nàng còn có thể duy trì được bao lâu?
Nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghich-ngom-co-phi/1572712/chuong-694.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.