Luồng ánh sang trắng đó thập phần mỏng manh, cũng miễn cưỡng có thể thành hình, ở trên người của nàng vờn quanh một vòng, trên người cuối cùng không còn đau đớn như vậy nữa. Nhưng càng mệt mỏi.
Lo nghĩ, bỗng nhiên hiểu được, hồi xuân thuật này nếu dung cho người khác thì vô cùng thần diệu nhưng nếu dung trên người mình, thì theo định luật chuyển hoán năng lượng, hiệu quả trị liệu cũng sẽ rất nhỏ.
Dù sao nàng tiêu hao chính là linh lực của mình, thương thế trên thân thể tốt lên hơn, nhưng linh lực còn sót lại cũng giảm bớt không ít.
Ai, quả nhiên thiên hạ này không có bữa ăn nào miễn phí, ta cũng phải nghiêm túc điều dưỡng lại thôi. Nghe nói nữ nhân đang ở cữ không thể ra gió, hiện tại ta bị ném ở một nơi gió lùa bốn phía, địa phương phân chim cũng không có, không biết có thể bị bệnh hậu sản hay không?
Thảm a, cực kỳ tàn ác a!
Trời không có Thiên Lý, người không nhân tính mà!!!!!!!!!!
Long Phù Nguyệt vô cùng buồn bực.
Không được, ta quyết không thể cứ lặng yên không một tiếng động chết ở chỗ này như vậy được, ta vẫn chưa nhìn thấy được bộ mặt hối hận của đại Vũ Mao mà!
Hừ, đại Vũ Mao, người này ngược đãi như vậy ta, chờ hắn hiểu được chân tướng, không cho ta ta mắng hắn mọt trận thất điên bát đảo. ta tuyệt không tha thứ hắn!
Trên người nàng đang đắp một cái chăn rách nát, suy nghĩ loạn thất bát tao.
Trong lòng một trận lãnh, một trận nóng, một trận chua xót, một trận ngọt ngào.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghich-ngom-co-phi/1572707/chuong-689.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.