Nghe Phượng Thiên Vũ yêu cầu xem thánh chỉ, hắn cười lạnh một tiếng: “Phụ hoàng bệnh nặng, nên không thể hạ thánh chỉ được, nhưng người đã giao Binh phù cho ta, lệnh ta phải truy bắt ngươi!”
Từ trong người cẩn thận lấy ra một cái túi gấm màu vàng, mở túi ra, từ bên trong tối thui liền có một vật gì đó toả ánh sáng rực rỡ.
Long Phù Nguyệt giật nảy mình: “Hay ___ Đây chính là Binh phù có thể điều động binh mã như lời đồn đại? Trời ạ! Thì ra binh phù thực sự ở trong tay của Lục vương gia, đại sự không ổn rồi!”
Phượng Thiên Diệp đắc ý nhìn Phượng Thiên Vũ: “Ngươi còn gì để nói?”
Phượng Thiên Vũ khẽ thở dài: “Ngươi đã tính toán tất cả, ta đâu còn gì để nói.”
Phượng Thiên Diệp cười ha hả: “Ngươi hiểu được là tốt rồi!”. Hắn đang muốn hạ lệnh bắn tên.
Chợt thấy Phượng Thiên Vũ cười híp mắt nói: “Ta thì không có gì để nói rồi, nhưng có một người có lời muốn nói với ngươi đó.”
Phượng Thiên Diệp sửng sốt, nhìn xuống phía dưới, lúc này sắc trời không rõ, tuy rằng mặt trời chưa lên, nhưng mặt của người ở dưới thành có thể thấy rõ. Phía dưới, quả thật chỉ có Phượng Thiên Vũ cùng bốn năm kiệu phu. Không hề có người ngoài ở đây.
“Lão Cửu, ngươi lại bị cái gì mê hoặc rồi? Muốn kéo dài thời gian sao? Ngươi bây giờ đã vào trong hũ của ta, bổn vương vừa vặn có thể bắt ba ba trong hũ ……….” Phượng Thiên Diệp liếc mắt nhìn xuống Phượng Thiên Vũ ở dưới. Thần sắc cực kì đắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghich-ngom-co-phi/1572692/chuong-674.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.