Đúng thời khắc hắc ám nhất thì đêm lại xuống, nhưng cũng biểu thị trăng sáng sắp lên, mặt trời sắp lặn………
Long Phù Nguyệt bất chấp là mình không nhìn thấy ánh sáng mặt trời.
Nàng liều mạng chạy gấp, trong đầu lúc nào cũng nghĩ đến Phượng Thiên Vũ, tuyệt đối không để cho hắn gặp chuyện không may.
Con đường trong hoàng cung vốn rất quen thuộc với nàng, mặc dù là trong bóng đêm, nhưng nàng vẫn thạo đường như trước.
Nàng vỗn dĩ có chút võ công, nhưng hiện tại thân thể này lại rách nát đến cực hạn, nàng mặc dù là liều mạng chạy, nhưng tốc độ không thể tính là nhanh được. Trên đường chạy, nàng đụng phải một vài quan viên vào triều nhưng lại không có hắn, cũng không phải hắn!
Phía trước không xa chính là cửa cung, chiếc kiệu lớn màu tím trước mắt nhanh chóng rẽ vào cái cửa kia.
Chiếc kiệu lớn màu tím kia chính là kiệu mà Phượng Thiên Vũ hay ngồi khi vào triều!
Long Phù Nguyệt bất chấp mọi thứ, kêu to một tiếng: “Dừng lại! Mau dừng lại! Phía trước có nguy hiểm!” Vội vàng chạy như bay tới.
Nhưng mà, dù nàng có kêu rất to, thì kiệu phu vẫn giả điếc giả ngơ như cũ, cứ như vậy mà rẽ vào
Long Phù Nguyệt trong lòng như có ai đánh, cũng liều mình chạy vào.
Nàng vừa mới bước chân vào cửa, đã nghe thấy phía sau ‘rầm’ một cái, một tiếng động thật lớn, nàng theo bản năng nhìn lại, trong lòng liền nhảy dựng.
Cửa thành đã đóng!
‘Rầm!’, ‘Rầm!’, ‘Rầm!’ Lại ba tiếng động lớn nữa vang lên, ba cửa thành khác cũng lập tức đóng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghich-ngom-co-phi/1572688/chuong-670.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.