"Ai, lần này trộm luân hồi bàn cùng khu ma phục của nàng, không biết nàng có thể tức giận đến lột da hồ ly của ta hay không?"
Long Phù Nguyệt thấy vẻ mặt hắn bỗng nhiên cổ quái, bộ dạng giống như trầm tư, có chút buồn bực.
Đang muốn ngẩng đầu hỏi hắn. Chợt nghe phía dưới truyền đến tiếng động kinh hô ồn ào.
Nàng theo bản năng cúi đầu vừa thấy. Đã thấy phía dưới người quỳ trên đất đông nghìn nghịt, thỉnh thoảng có tiếng gọi kinh dị: "Thần tiên! Có thần tiên!"
Long Phù Nguyệt giật mình một cái, mới kinh hoàng hiểu được những người này quỳ lạy đúng là hai người, nhất thời đen mặt.
Trời ạ, Hoa Bão Nguyệt này lại dám công khái dẫn mình bay trên mây trước phố xá phồn hoa sầm uất như vậy!
Kìm lòng không đậu lôi kéo ống tay áo của Hoa Bão Nguyệt: "À, ừm —— Hoa đại ca, chúng ta cứ rêu rao hạ xuống như vậy sao?"
Hoa Bão Nguyệt cũng đã tỉnh hồn lại. Khuôn mặt tuấn tú cũng nhất thời tối sầm. Nếu hạ xuống như thế này, sợ sẽ đưa tới phiền toái không cần thiết.
Hoa Bão Nguyệt hắn luôn luôn khiêm tốn, sao có thể làm ra chuyện rêu rao như vậy?
Hắn vung ống tay áo mạnh lên, những người đang quỳ lạy ở đất chỉ thấy một trận gió mạnh thổi qua.
Mạnh đến mức không thể mở mắt nổi, đến khi mở mắt ra được thì trên bầu trời đã không còn bóng dáng đôi tiên nhân trang phục quái dị kia nữa.
Thần tiên a! Rõ ràng thần tiên a!
Mới thấy đó đã không thấy tăm hơi rồi!
Những dân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghich-ngom-co-phi/1572629/chuong-611.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.