Hoa Tích Nguyệt trong lòng trầm xuống, thở dài nói: “Người này vừa được vui vẻ bất chợt lại đau thương, vốn đã bị thương đến lục phủ ngũ tạng, lần bị thương trước còn chưa có khỏi hẳn, hiện tại lại chịu đả kích rất lớn, người hắn yêu lại bỏ hắn mà đi, cho dù hắn làm bằng sắt, cũng không thể chịu nổi. Có thể chịu đựng tới bây giờ đúng là không dễ dàng gì. Ai, không nghĩ tới người này nhìn qua bộ dạng như hoa, vậy mà rất si tình………….”
Không khỏi lại nhớ đến Cổ Nhược, trong lòng vừa vui vừa buồn: “Nếu ân công có thể đối đãi với ta bằng một nửa của hắn, thì ta có chết cũng cam tâm!”
Lại nói tiếp: “Ông trời có thể cho ta gặp lại hắn xem như là đại ân đại đức rồi, ta còn oán hận cái gì nữa? Dù sao vẫn còn rất nhiều thời gian, ta không tin không thể cảm hoá hắn! Nam nhân tốt đến mấy cũng sợ nữ bám dính phải không?!”
Nàng còn đang miên man suy nghĩ, chợt thanh âm của Cổ Nhược truyền tới: “Cần ta làm gì?”
Nàng ngẩng đầu nhìn lên, đã thấy Cổ Nhược đứng ở trước giường, đôi mắt sáng như sao giữa đêm nhìn chăm chăm mặt Phượng Thiên Vũ, trên mặt hơi có một chút lo lăng: “Hắn không sao chứ?”
Hoa Tích Nguyệt bỗng nhiên cảm thấy trong lòng có một chút chua xót: “Chỉ sợ cảm tình của hắn đối với Phượng Thiên Vũ so với ta còn sâu đậm hơn, chứ đừng nói đến Long Phù Nguyệt.”
Nàng ngẩng đầu liếc mắt nhìn Cổ Nhược, thở dài, hiểu được bây giờ không phải thời điểm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghich-ngom-co-phi/1572608/chuong-590.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.