Lúc nàng ở hiện tại, cha mẹ có hai đứa con đó là nàng cùng anh trai.
Nàng mặc dù là con gái, nhưng so với con gái thì được sủng ái hơn một chút. Quả thực chính là yêu như trân châu bảo vật. Anh trai nàng thì thích học Cổ thuật, còn nàng lại thích đọc sách, nàng cũng là sinh viên đại học duy nhất của thôn, khiến cha mẹ vô cùng sung sướng, bây giờ hương tiêu ngọc vẫn rồi, chắc cha mẹ thương tâm muốn chết……….
“Phù Nguyệt! Phù Nguyệt………”
Tiếng gọi mơ hồ không rõ ở đâu bỗng nhiễn xuất hiện trong tai nàng.
Nàng bỗng nhiên kinh hãi nhảy dựng lên!
Là mẹ! Đó chính là thanh âm của mẹ!
Nàng nhìn trái nhìn phải, nhưng khắp nơi vắng vẻ, làm gì có có bóng dáng của những người khác?
Chẳng lẽ bởi vì ta quá nhớ mẹ, nên nghe nhầm?
“Đại Vũ Mao, ngươi có nghe thấy có người đang gọi ta không?”
Phượng Thiên Vũ kinh ngạc nhìn nàng một cái: “Có người gọi nàng sao? Làm gì có chứ?”
Long Phù Nguyệt ngồi sụp xuống.
Quả nhiên là nghe nhầm!
Nàng còn tưởng rằng mẹ vì quá nhớ mong mình mình nên cũng xuyên qua rồi.
Tai Phượng Thiên Vũ thính vô cùng, nếu như có người gọi, hắn nhất định có thể nghe thấy được.
“Ai!” Nàng thở dài một tiếng, bên hông chợt căng thẳng, thân mình đã rơi vào trong một vòng ôm ấm áp.
“Tiểu Nguyệt Nguyệt, cảnh đẹp như thế này, nàng cũng than thở, là sao thế?”
Long Phù Nguyệt tựa người vào trong ngực của hắn, thở dài: “Ta đang nghĩ tới cha mẹ trước của ta…………Ai, ta chết như vậy, không biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghich-ngom-co-phi/1572584/chuong-566.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.