Thấy tỷ tỷ mình ngồi cách đó không xa, nó liền nhảy tới: “Tỷ tỷ, cảm giác thế nào?”
Hoa Tích Nguyệt cũng chậm chậm mở to mắt, quanh thân có một làn sương mờ, một đôi con mắt phát ra ánh sáng nhẹ nhàng, ngẩng đầu nhìn Cổ Nhược nói: “n công, người thích nữ tử có bộ dáng như thế nào?”
Đôi mắt Cổ Nhược trong trẻo nhưng lạnh lùng, thản nhiên nói: “Hoa Tích Nguyệt, ta hi vọng ngươi là chính mình, không cần vì kẻ nào mà phải thay đổi.”
A? Hoa Tích Nguyệt sững sờ một chút, lè lưỡi: “Được rồi, vậy ta biến trở về bộ dáng của mình thôi.”
Nó đi một vòng, trong miệng đọc chú ngữ, một trận sương khói dâng lên, sương khói tan hết, bóng dáng hồ ly cũng không thấy nữa. Đứng ở chỗ đó là một vị mỹ nhân tuyệt sắc, khuynh quốc khuynh thành.
Một thân quần áo phấn hồng, mặt trái xoan, màu da như tuyết, môi ửng đỏ như áng mây chiều, eo nhỏ như liễu, đôi mắt trong suốt như ngọc Lưu Ly, toàn thân có một loại khí sắc kinh tâm động phách.
Nàng bước tới một bước, lộ ra một nụ cười thản nhiên với Cổ Nhược: “n công, người thấy ta hiện tại như thế nào?”
Trên mặt Cổ Nhược không có nửa điểm kinh diễm, chỉ khẽ gật đầu: “Là tướng mạo sẵn có của ngươi là tốt rồi.”
Tiểu hồ ly mừng rỡ, đi một vòng quanh tỷ tỷ: “Lão tỷ, ngươi so với ban đầu còn yêu mị hơn nga….”
Phanh! Tiểu hồ ly đáng thương bị ăn một cái cốc đầu.
Hoa Tích Nguyệt chống nạnh tức giận trừng mắt nhìn nó: “Hoa Đậu Đậu, cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghich-ngom-co-phi/1572565/chuong-547.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.