“Phù Nguyệt, khụ khụ khụ……..” Bộ dạng hắn như là bất cứ lúc nào cũng có thể tắt thở, ho khan không ngừng. Lần này ho cũng là ho thực, hắn nín cười thật sự là quá vất vả, mượn ho khan để che giấu ý cười, chủ ý quả thật không tồi.
“Vũ Mao sư huynh, ngươi thấy thế nào? Sẽ không……….Sẽ không chết chứ?”
Đôi mắt Phượng Thiên Vũ sáng ngời: “Nàng……….Nàng đã gọi ta là Vũ Mao sư huynh rồi, như vậy ta, ta chết cũng không hối tiếc……….”
“Vũ Mao sư huynh, ngươi đừng chết, ngươi không được chết, ngươi chết rồi ta phải làm sao bây giờ? Hu hu hu.” Long Phù Nguyệt nước mắt tràn ra, rơi trên mặt Phượng Thiên Vũ.
Phượng Thiên Vũ thần sắc ảm đạm: “Phù Nguyệt, ngươi đã quên mất ta, ta chết cũng tốt, sẽ không cùng ngươi dây dưa nữa………”
“Không, không, ta thích cùng ngươi dây dưa, chỉ cần ngươi có thể sống, ngươi muốn ta làm gì cũng được……” Long Phù Nguyệt không nhận thức được cứ nói bừa.
Hai mắt sáng Phượng Thiên Vũ lên, ho vài cái: “Nàng, nàng nói thật chứ?”
“Thật, thật, ta nói thật mà! Chỉ cần ngươi có thể sống, thì thế nào cũng được.” Long Phù Nguyệt rất sợ mất hắn, nên vội vàng khẳng định.
Đôi mắt Phượng Thiên Vũ mong ngóng nhìn nàng: “Vậy………Gả cho ta được không?”
“Được!” Long Phù Nguyệt không chút nghĩ ngợi liền gật đầu: “Chỉ cần ngươi tốt lên, ta lập tức sẽ gả cho ngươi!”
Phượng Thiên Vũ mừng rỡ, nhảy dựng lên, lắc cái đầu, đem Long Phù Nguyệt kéo vào trong lòng, cười híp mắt nói: “Phù Nguyệt, ta đã tốt rồi, gả cho ta đi!”
(nhok: anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghich-ngom-co-phi/1572550/chuong-532.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.