Long Phù Nguyệt ở dưới này nhìn trông, mắt thấy bóng dáng của hắn biến mất trong đám mây mù trên đỉnh đầu.
Nàng không dám đi loạn, sợ bọn họ trở về tìm không thấy mình, ở ngay tại chỗ ôm kiếm của hắn ngồi xuống, kiên nhẫn chờ.
Sống một ngày bằng một năm! Long Phù Nguyệt cuối cùng nếm được cái gì gọi là sống một ngày bằng một năm.
Nàng quả thực có thể cảm nhận được một phút một giây trôi qua chậm chạp như một năm!
Mỗi một phút tựa hồ cũng dài lâu như vậy, làm cho trái tim nàng bất ổn, lung lay không ngớt.
Nàng đợi ước chừng hơn một canh giờ, nàng trông mong ngửa đầu nhìn, cổ cũng đã mòi nhừ, lại nhìn không thấy một người xuống dưới.
Nàng chờ sốt ruột đến không chịu nổi.
Đại sư huynh rốt cuộc làm sao vậy? Đụng phải cái gì ngoài ý muốn? Vì sao ngay cả Phượng Thiên Vũ cũng không xuống đây? Chẳng lẽ phía trên thực sự đại BOSS gì đó, mà bọn họ cũng không phải là đối thủ......
Nàng không dám đi xuống tiếp nữa. Chỉ cảm thấy trái tim giống như bị mèo quào, đập dồn dập loạn nhịp, không ngừng.
Bên nàng tai nghe thấy, thanh âm của từng ngọn gió lướt qua ngọn cây, rốt cuộc nghe không thấy bất cứ động tĩnh gì khác.
Lại đợi hơn một canh giờ, nàng rốt cuộc thiếu kiên nhẫn.
Bọn họ vì sao vẫn chưa xuống tới?!
Cho dù một con hồ ly nhảy xuống đây cũng được!
Ô ô ô, ai tới nói cho nàng biết phía trên rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Nàng ngẩng đầu nhìn lên đỉnh núi này, hận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghich-ngom-co-phi/1572533/chuong-515.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.