Trong rừng đào dường như nổi sương mù, một tầng lại một tầng dày đặc lên.
Tiểu hồ ly dùng cái mũi khẽ ngửi, may quá, là sương mù bình thường, không phải hoa đào chướng trong truyền thuyết.
Sương mù này lại dày vô cùng, chỉ một lát đã bao phủ toàn bộ rừng đào.
Trong sương mù dày đặc,không thể nhìn thấy gì cả.
“Lão tỷ, đại Vũ Mao, Long Phù Nguyệt!” Tiểu hồ ly hét to lên.
Nhưng mà ở trong sương mù dày đặc vô biên vô hạn, quanh quẩn thủy chung chỉ có một thanh âm của nó.
Cổ họng của nó kêu gào gần như muốn rách rồi, nhưng giống như đá ném vào biển rộng như trước, không ai trả lời nó.
Chẳng lẽ —— Gặp phải quỷ đánh tường rồi?! Nhưng cũng không làm khó được ta!
Tiểu hồ ly đột nhiên nghĩ đến một khả năng như vậy, nó ngồi xuống thật mạnh, một chân trước múa may, vẽ một đạo phù chú, quát một tiếng”PHÁ…!”
Phù chú này của nó bình thường thập phần linh nghiệm, cho dù gặp phải quỷ đánh tường lợi hại cỡ nào đều có thể phá giải.
Cho nên sau khi nó xuất phù chú ra, liền tin tưởng gấp trăm lần chờ đợi ảo cảnh trước mắt biến mất.
Không ngờ nó đợi một lúc lâu, chung quanh vẫn là màn sương mù dày đặc cuồn cuộn như trước, mà những người khác cũng không hề có động tĩnh.
Lúc này, tiểu hồ ly hoàn toàn choáng váng!
Hay là —— Nơi này là kết giới do người nào bố trí? Ta lầm lẫn rơi vào trong kết giới rồi?
Nó rốt cuộc tu luyện ngàn năm, gặp chuyện gì cũng có thể bình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghich-ngom-co-phi/1572530/chuong-512.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.