Khuôn mặt nhỏ nhắn của Long Phù Nguyệt nhất thời tối sầm.
Biển ấm áp thì rất nhiều.
Chính là đảo nhỏ ở Nam Hải còn có hơn một ngàn cái, giới hạn không rõ ràng như vậy, các nàng chẳng phải là tìm đến ngày tháng năm nào?
Hơn nữa vài ngàn năm biển dâu biến đổi, thời đại này không biết Nam Hải có còn hay không?
Càng không biết tên gọi là gì?
Không khỏi đưa mắt liếc nhìn Phượng Thiên Vũ.
Phượng Thiên Vũ trầm ngâm một chút: “Xem ra chúng ta cần tới Thiên Khu quốc một lần. Đó là một đảo quốc, nằm giữa biển.”
Thần sắc Cổ Nhược khẽ động, thở dài một hơi: “Mấy đời đại Vu Sư trước đều đã đi đến nơi tối tăm nhất Thiên Khu quốc mong tìm thận châu, đều là không công mà lui, những người như chúng tôi đều tự biết là mò kim đáy bể, mà ta —— ta hiện tại cách hơn mười ngày phải hấp thụ thi khí áp chế độc tính, mà loan hải người ở thưa thớt, đi nơi nào tìm kiếm nhiều thi thể còn mới như vậy?”
Đồng tử của Hoa Tích Nguyệt nhất thời híp mắt lại, nhảy đến trước mặt hắn: “Không sao, ta có thể dùng Hỗn Độn thuật áp chế độc tính của ngươi. Không cho nó phát tác.”
Tiểu hồ ly mở to hai mắt: “Lão tỷ, Hỗn Độn thuật có thể giải độc tính đại vu sư?”
Một câu chưa hỏi xong, một cái đuôi to liền quét lại, tát một cái, ở trên ót nó đánh một cái, suýt nữa đem tiểu hồ ly đánh té ngã.
“Ngu ngốc, ta là nói áp chế độc tính của hắn, không phải nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghich-ngom-co-phi/1572523/chuong-505.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.