“n công, ngươi trước kia thường ôm ta.” Hoa Tích Nguyệt tròng mắt chớp mấy chớp, khiến cho nó chớp ra vài giọt nước mắt.
“Ta đã nói, ta không phải ân công của ngươi.” Đầu Cổ Nhược hơi có chút đau.
“Ngươi là ân công chuyển thế! Ta muốn báo đáp ân cứu mạng của ngươi......”
“Không cần! Ta chính là ta, không phải là người chuyển thế.”
Trên khuôn mặt tuấn tú của Cổ Nhược không có bất kỳ thay đổi gì. Một vẻ vân đạm phong khinh.
“Ấy —— Hồ tiên đại nhân, ngài nếu quả thật muốn báo ân, thì hãy giúp chủ nhân nhà ta tìm kiếm thận châu đi, ngài ấy đang chờ bảo bối kia cứu mạng......” Mộc Tây La cũng nhịn không được nữa, hiếm khi con hồ ly này muốn báo ân, nó lại biết chuyện thận châu có lẽ đó là một cơ hội để cứu sư phụ mình.
Hoa Tích Nguyệt sững sờ một chút: “Thì ra người cần thận châu cứu mạng là ân công...... Được! Ta đáp ứng cùng các ngươi hợp tác.”
Đoàn người lại tới Vấn Thiên quán.
Hoa Tích Nguyệt cũng mặt dầy đi theo.
Dọc theo con đường nó luôn muốn nhảy vào lòng Cổ Nhược nhưng đều không có thực hiện được, cho nên có chút buồn bực.
Ôi, nó đường đường một đời hồ ly thượng tiên, lại không có biện pháp đối với một nhân loại, thật đúng là xưa nay chưa từng thấy.
Y thuật của Hoa Tích Nguyệt tương đối cao minh, nó nói cái gì cũng phải giúp Cổ Nhược bắt mạch.
Nhìn móng vuốt nhỏ màu phấn hồng của nó khoát lên cổ tay lạnh lẽo như sương của Cổ Nhược, quái dị nói không nên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghich-ngom-co-phi/1572521/chuong-503.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.