Chương trước
Chương sau
Hoa Tích Nguyệt ô ô khóc một trận, bỗng nhiên thu nước mắt lại, nhảy dựng lên: “Các ngươi thật không có nghĩa khí, thấy một đại mĩ nữ như ta khóc như vậy, mà một câu an ủi cũng không có! Trách không được Hồ tộc đồn đại nhân loại bản tính bạc bẽo, hôm nay thấy quả đúng như thế!”
Phượng Thiên Vũ lành lạnh nói: “Không phải nhân loại bản tính bạc bẽo, mà là ngươi khóc thật sự không thể tin được. Ngươi nhìn đệ đệ của ngươi xem, chẳng phải cũng không an ủi ngươi sao?”
Hoa Tích Nguyệt oán hận nhìn tiểu hồ ly: “Hoa Đậu Đậu, uổng công ta lên trời xuống biển tìm ngươi, tỷ tỷ ngươi bị khi dễ khóc, ngươi cứ đứng nhìn như vậy sao?”
Tiểu hồ ly thở dài, đôi mắt nhẹ nhàng di chuyển, nói: “Phù, thật nhiều năm rồi chưa có nghe tỷ tỷ khóc a, ngô, bây giờ nghe thấy, thật đúng là rất thân thiết. Nếu tỷ không ngại cứ khóc tiếp đi. Ta nghe chưa có đủ đâu……..”
Nét mặt của nó giống như là nhiều năm đi du lịch bên ngoài đột nhiên nghe được tiếng nói quê hương, được gọi là hoài niệm.
Hoa Tích Nguyệt đứng thẳng người dậy, cái đuôi to quét qua chỗ tiểu hồ ly, nhưng lần này tiểu hồ ly đã sớm có phòng bị, nhảy qua. Cười hì hì nói: “Tỷ tỷ được di truyền từ cha, công lực khóc càng ngày càng tiến bộ rồi.”
Hoa Tích Nguyệt tức giận trừng mắt nhìn nó: “Tiểu quỷ, ngươi vẫn là bộ dạng thật là đáng đánh đòn này, hừ, ngươi cùng nhân loại ở chung lâu rồi, nên bắt chước giống họ, không có lương tâm….”
Tiểu hồ ly thật sự thở dài: “Tỷ tỷ, uống công tỷ đã tu luyện vài ngàn năm, vẫn quá nôn nóng. Ai nói nhân loại luyện loại công phu này sẽ không bị trời trừng phạt? Tỷ không nhìn thấy trên người đại sư huynh này có một loại độc sao? Vậy mà tỷ còn khoe y thuật thiên hạ đệ nhất vô song, chẳng lẽ lại không nhìn ra?”
Hoa Tích Nguyệt sửng sốt, nó vừa rồi chỉ thấy sau lưng Cổ Nhược, cũng không có để ý mặt hắn ở đằng trước.
Lúc này vừa nghe tiểu hồ ly nói, không khỏi quay đầu cẩn thận nhìn Cổ Nhược.
Vừa thấy khuôn mặt, nhất thời ngây người.
Cái miệng nhỏ nhắn mở to ra, khóe miệng hình như có nước miếng chảy ra, trong đôi mắt tím tràn ngập sự khiếp sợ.
Bỗng nhiên kêu lên một tiếng vui mừng: “n công!”
Vèo một tiếng lao vào lòng Cổ Nhược.
Cổ Nhược theo bản năng vung tay, Hoa Tích Nguyệt giống như trái cầu lăn ra ngoài, ngã một cái kêu ‘ai nha’ một tiếng. Nước mắt tràn ngập trừng mắt nhìn Cổ Nhược: “n công, người không nhớ ta?”
……………………………………………………………………………………………………………………………………
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.