Ha ha, tiểu hồ ly là sủng vật của nàng, vậy tỷ tỷ của nó tự nhiên cũng là sủng vật của nàng.
Nhìn phần hồ ly lông đều là màu hồng lấp lánh ánh sáng. Long Phù Nguyệt hận không thể bắt nó ôm vào lòng, cứ như vậy mà sờ.
Tâm động không bằng hành động.
Nàng ngồi xổm người xuống, thầm muốn sờ phấn hồ ly kia, tay hơi run run đưa tới chỗ đôi tai hồng.
Phấn hồ ly thân mình nhẹ nhàng chuyển động, Phù Nguyệt liền sờ vào không khí.
Mũi phấn hồ ly bỗng nhiên chun lại, đi quanh Long Phù Nguyệt một vòng, đôi mắt hổ phách hiện lên một tia kinh ngạc: “Đậu Đậu, đệ cùng nhân loại đặt khế ước?”
Tiểu hồ ly ngước mắt lên. Ngẩng mặt lên trời rít: “Hoa Tích Nguyệt, không được gọi ta là Đậu Đậu! Nếu còn gọi ta là Đậu Đậu ta liền không nhận tỷ tỷ như tỷ!”
Hoa Tích Nguyệt? Lông mày Long Phù Nguyệt khẽ nhíu lại, phấn hồ ly này tên cũng có một chữ ‘Nguyệt’, ha ha xem ra chúng ta quả là có duyên mà.
Lỗ tai Hoa Tích Nguyệt run lên, từng mắt nhìn tiểu hồ ly một cái: “Hoa Đậu Đậu đây là tên của đệ. Đệ đổi tên đã đành lại còn sửa cả họ, nếu để cho Hồ tộc trưởng biết, nhất định sẽ lột da hồ ly của đệ.”
Tiểu hồ ly co rúm lại một chút, thấy cũng hợp tình hợp lí liền ngẩng đầu lên: “Ai bảo họ đặt cho ta một cái tên ghê tởm như vậy? Tỷ có biết là ta bị toàn bộ người trong Hồ tộc nhạo báng không? Còn nữa, cha đó là biến ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghich-ngom-co-phi/1572510/chuong-492.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.