Thấy vẻ mặt của nàng, tuy rằng miệng không thừa nhận, nhưng trong lòng chỉ sợ đã có một ít hình bóng của mình......
Hắn rốt cục quyết định, bỗng nhiên khẽ mỉm cười nói: “Ta sẽ không ở trước mặt của Đại sư huynh nhắc tới chuyện này, nhưng nàng cũng nên hứa với ta một điều kiện.”
Long Phù Nguyệt nghe hắn không nói cho đại sư huynh, tâm buông xuống một nửa, ngẩng đầu nhìn hắn nói: “Điều kiện gì?”
Ngón tay Phượng Thiên Vũ mơn trớn cánh môi sưng đỏ của nàng: “Nàng suy nghĩ thật kĩ một chút, nàng rốt cuộc yêu là ai?”
“Ta ——” Long Phù Nguyệt cứng họng, đang muốn trả lời.
Phượng Thiên Vũ lại dùng một ngón tay ngăn chận môi của nàng: “Đừng nóng vội trả lời ta, nàng hãy suy nghĩ thật kĩ. Hai ngày nữa cho ta đáp án.”
Lại ngẩng đầu nhìn sắc trời, lúc này trên bầu trời đã hiện ra một tia mặt trời, ánh rạng đông dần dần ló dạng.
Hắn cười nhẹ một tiếng nói: “Đi thôi, Đại sư huynh của nàng có lẽ đã sắp tỉnh, chúng ta trở về nhìn xem.”
Dẫn đầu đi trước.
Trong lòng Long Phù Nguyệt rối như tương hồ, trong đầu mơ màng đột nhiên cũng nghĩ không ra rõ ràng, bỗng nhiên không đầu không đuôi hỏi một câu: “Vũ Mao sư huynh, cái kia ——” Một câu này nghẹn ở trong lòng, không có đầu không có đuôi.
Phượng Thiên Vũ quay đầu nhìn nàng một cái, nhướng mày: “Nàng muốn hỏi cái gì? Đừng lo, cứ việc hỏi, nếu ta biết, nhất định sẽ trả lời nàng.”
Mặt Long Phù Nguyệt hơi đỏ lên, cười khan một tiếng: “Không...... Không có gì?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghich-ngom-co-phi/1572503/chuong-485.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.