Nàng liếc mắt nhìn hai người đang đánh nhau, nhất thời trong lòng hỗn loạn như ma, ấp úng nói: “Đại sư huynh đã hút của ta không ít máu, nhưng tại sao..... Tại sao vẫn còn chưa tỉnh lại?”
Miệng Tiểu hồ ly nhếch lên, hừ một tiếng: “Ngươi nghe hắn nói hươu nói vượn! Lão đầu tử này không có lòng tốt đâu, đừng tin hắn, ta sống nhiều năm như vậy cũng chưa từng nghe nói dùng máu tươi có thể chữa bệnh.”
Long Phù Nguyệt lại nhìn hai người đang đánh nhau, Phượng Thiên Vũ trọng thương chưa lành, hắn vốn là sử dụng kiếm tay phải, lúc này bởi vì cánh tay phải không được linh hoạt, chỉ có thể sử kiếm tay trái, bất quá Long Phù Nguyệt không nghĩ tới kiếm pháp tay trái của hắn cũng xinh đẹp như vậy, kiếm hoa tung bay lượn lờ, mặc dù nói không thể làm cho ánh trăng kia thất sắc, nhưng ánh sang hoa lệ này lại thực tại làm người ta hoa cả mắt, nhất động nhất tĩnh trong lúc đó mang ra muôn vàn khí thế mạnh mẽ, đem mắt của nàng sáng rỡ.
Mà Cổ Nhược tuy rằng thần trí hoàn toàn biến mất, pháp lực lại vẫn còn, vô số ánh sáng từ trong hai tay hắn bay ra tán loạn, nổ tung xung quanh thân thể của Phượng Thiên Vũ thân, chói mắt sinh hoa.
Long Phù Nguyệt nhìn thấy hai người bọn họ gần như là liều mạng đánh nhau, trong lòng giống như bị ai cào xé, vô cùng khổ sở.
Hai người này đối với mình mà nói, quan trọng như nhau, nàng không hy vọng bất kỳ một người nào bị thương. Nhưng nàng lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghich-ngom-co-phi/1572492/chuong-474.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.