Vậy...... Đây là mộng du?
Không đúng, hắn vừa mới hấp thu tử khí. Thủ pháp rất thành thạo, chắc chắn không chỉ một lần.
Chẳng lẽ là đại sư huynh mỗi lần mất tích, đều là đến hấp thụ tử thi sao?
Tử khí là nguồn sức mạnh của hắn?
Đại sư huynh luôn luôn lạnh lùng, chí thiện vô tình, không giống với thường nhân, gần như là vô cầu, cuộc sống giản dị giống như một hòa thượng.
Theo lý thuyết thì không nên nhập ma, hay là bởi vì phương thức luyện công quỷ dị này mới khiến cho hắn cực kỳ tự ti, nên mới đối với bất kỳ người nào đều lạnh như băng, một mình một người, tự mình biệt lập với đám đông?
Hắn luôn luôn che dấu tình cảm, không thể nói ra đuợc biểu cảm của hắn, cảm xúc được che dấu vô cùng hoàn hảo. Nhưng càng ép chặt thì bùng phát càng lớn.
Cho nên khi bị lạc ở bên trong, mới có thể biểu hiện ra sự chật vật như thế.
Trong lòng hắn có khúc mắc không giải được, có chấp niệm sâu không phá, cho nên mới không cẩn thận nhập ma?
Hơi ngẩng đầu lên, cảm nhận được môi đại sư huynh chậm rãi lướt trên gò má, Long Phù Nguyệt thở gấp càng nhanh.
Nghĩ đến một đại sư huynh cô đơn, đại sư huynh luôn thống khổ, không nghĩ tới đại sư huynh giống như thần sẽ có một mặt yếu ớt như vậy.
Trong lòng nàng thật đau xót.
Đại sư huynh đáng thương, huynh nhất định là đang đau khổ trong lòng?
Mắt thấy môi Cổ Nhược vừa muốn chạm qua môi nàng, Long Phù Nguyệt cuống quít quay đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghich-ngom-co-phi/1572484/chuong-466.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.