Nàng vẫn chưa nói xong, cổ tay bỗng nhiên bị nắm chặt, như bị một bàn tay sắt đá bắt lấy.
Lạnh lẽo thấu xương, nắm cổ tay nàng thật đau.
Nàng nhảy dựng, kêu lên: “Đại sư huynh, huynh mau buông tay, huynh làm đau ta rồi!”
Cổ Nhược đối với nàng tuy rằng vẫn không lạnh không nóng, nhưng Long Phù Nguyệt lại biết hắn mặt lạnh tim nóng, dạy nàng học vu thuật là vì nàng, đối với nàng có thể nói có cưng chiều.
Càng đừng nói chuyện hắn làm thương tổn nàng.
Cho nên một trảo này của Cổ Nhược, Long Phù Nguyệt tuy rằng bị hắn trảo làm đau, lại cũng không cảm thấy sợ hãi.
Nên nghĩ rằng kêu lên một tiếng, Cổ Nhược sẽ liền buông tay.
Nhưng không ngờ Cổ Nhược không nhưng không buông tay, ngược lại nắm càng chặt hơn.
Long Phù Nguyệt chỉ cảm thấy cổ tay sắp bị bẻ gãy.
Nàng kinh hãi buồn bực rất nhiều, ngẩng đầu nhìn lên, trong lòng hồi hộp nhảy dựng.
Đôi môi mỏng của Cổ Nhược tái nhợt không có chút máu, lông mi dưới ánh trăng thấm ướt trong suốt sương sớm.
Trên gương mặt tái nhợt như hàn có vẻ càng thêm xuất trần.
Áo trắng mờ ảo như hòa nhập sương khói, khiến người không nắm bắt được.
Mà hai mắt tối đen như mực, sâu như huyệt động, không có một chút tiêu điểm cùng ánh sáng.
Hắn như là nhìn nàng, lại như không thấy được nàng.
Một bàn tay bắt lấy cổ tay Long Phù Nguyệt, tay kia thì lại giơ lên,ngón tay lạnh lẽo như ngọc thạch mơn trớn trên môi Long Phù Nguyệt, máu tươi trên môi Long Phù Nguyệt liền dính
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghich-ngom-co-phi/1572478/chuong-460.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.