Ngón tay Phượng Thiên Vũ hơi có chút phát run, cho tới bây giờ hắn lại bắt đầu thống hận chính mình trước kia phong lưu.
Nàng tuy rằng mất ký ức, nhưng tư tưởng cùng ban đầu thật sự không có gì khác nhau, cách nói chuyện cũng giống nhau.
Không nghĩ tới hai người bọn họ đi một vòng lớn, tất cả lại trở về khởi điểm.
Bất đồng là, hắn yêu nàng yêu đến điên cuồng, nhưng nàng lại đã hoàn toàn quên mất hắn!
Đây là không phải trời cao đang trừng phạt sự phong lưu bay bướm thưở ban đầu của hắn?
Vậy có nên nói cho nàng biết, nàng chính là nàng, linh hồn của nàng trong thân thể hoàn toàn là một, từ đầu, luôn luôn sẽ không thay đổi qua hay không? Chỉ là bởi vì Vong tình cổ mất ký ức. Nên nói cho nàng biết chuyện cũ này hay không? Nhưng chút chuyện cũ này tàn nhẫn như thế, nàng có nhận nổi không? Có phải còn có thể hận hắn hay không?
Trong lòng hắn rối như tơ vò, không thể suy nghĩ được rõ ràng, nhớ tới những ngày Long Phù Nguyệt cùng hắn lạnh nhạt trước kia, trong đầu của hắn như bị đâm một đao.
“Nếu quên ta, ta đây một lần nữa sẽ truy nàng trở về! Long Phù Nguyệt, nàng đừng mơ tưởng ta sẽ buông tay!”
Trong lòng hắn đã quyết định chủ ý. Cưỡng chế trong lòng một trận cô đơn, mỉm cười: “Phù Nguyệt, ta sẽ không buông tay. Chúng ta hãy chờ xem.”
Chờ xem?
Long Phù Nguyệt nhất thời đầu đầy hắc tuyến.
Tại sao cảm giác giống như là kẻ thù?
Người này còn muốn đùa giỡn với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghich-ngom-co-phi/1572465/chuong-447.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.