Long Phù Nguyệt đứng phía sau tấm bình phong lục sắc, hai tay kết ấn, hơi có chút phát run.
Vu thuật của nàng là Cổ Nhược dạy, nhưng dù sao thời gian tu luyện ngắn ngủi, mà nội lực của nàng cũng không sâu, cho nên này hơn mười cây thương đâm lên, nàng vẫn là phải hết sức cố hết sức.
Song phương giằng co lẫn nhau thời gian khoảng một ly trà, trán Long Phù Nguyệt mồ hôi đã ướt đẫm. Tay duy trì tấm lá chắn kia cũng hơi có chút run rẩy.
Trình Diệu Vân vừa thấy cái chắn kia có chút buông lỏng, trong lòng vui vẻ, vung tay lên, có bốn binh lính đem Đại Khảm Đao của hắn mang tới.
Hắn quơ lấy thanh trường đao to lớn, lạnh lùng cười: “Chỉ hạng tép riu, cũng đòi tỏa ánh sáng! Mở cho ta!”
Một đao hướng tới bình phong lục sắc bổ xuống.
Hắn công phu tuyệt luân, rất có khí thế dũng mãnh của Trương Phi thời Tam quốc.
Một đao này đi xuống. Khí thế mạnh mẽ.
Long Phù Nguyệt ứng phó những tên lính kia vốn đã cố hết sức, làm sao có thể ngăn cản được một đao này của hắn.
Chỉ nghe ‘phanh’ một tiếng vang thật lớn, hai cánh tay Long Phù Nguyệt nhất thời tê dại, thân thể giống như con diều bay ra ngoài.
Tát một tiếng va chạm ở trên tường.
Nàng chỉ cảm thấy trước mắt sao bay đầy trời, wow một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi.
Uể oải trên mặt đất, trước mắt từng đợt biến thành màu đen, gần như không đứng dậy nổi.
Trình Diệu Vân hừ mũi một tiếng: “Đây là Vu thuật mà Vạn tuế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghich-ngom-co-phi/1572447/chuong-429.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.