Ở trên chiến trường hắn làm gương cho binh sĩ, đấu tranh anh dũng, càng nguy hiểm hắn càng xuất hiện ở nơi đó, cố tình là muốn đánh thắng trận, kỳ thật ở chỗ sâu nhất trong nội tâm còn có một ý tưởng cam chịu, muốn cứ như thế mà chết trận sa trường để quên đi, đó cũng coi như một loại giải thoát......
Hắn không dám để cho bản thân có một khắc rảnh rỗi, chỉ sợ nỗi tương tư khắc cốt ghi tâm sẽ tra tấn mình điên mất.
Đánh xong thắng trận, hắn khải hoàn trở về, trong lòng cũng không hề có một chút vui sướng, nếu có chính là làm sao cũng lấp không được chỗ trống vắng quạnh hiu.......
Hai năm qua, hắn không thời khắc nào ngừng tìm kiếm nàng. Phái đi ra nhân mã một đám lại một đám, nhưng Long Phù Nguyệt lại giống như đã biến mất trên nhân gian này. Làm cho hắn vô luận tìm như thế nào cũng tìm không gặp.
Đánh giặc xong trở về, hắn liền không để ý phụ hoàng ngăn trở, bắt đầu dạo chơi tứ hải, một mình giống như u hồn phiêu đãng chung quanh, đem những địa phương lúc trước cùng Long Phù Nguyệt đã từng đi qua cũng đều đi lại một lần, nhưng, làm thế nào cũng không có bóng dáng của Long Phù Nguyệt. Làm sao cũng không có thanh âm của nàng......
Lúc phiêu bạc đến gần sa mạc phụ cận, hắn chợt nhớ tới đại sư huynh còn tại nước Diêu Quang, đại sư huynh Vu thuật kinh người, có lẽ huynh ấy có thể sẽ suy tính ra Long Phù Nguyệt hiện nay ở phương nào.
Ôm chút hi vọng nhỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghich-ngom-co-phi/1572424/chuong-406.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.