Phượng Thiên Vũ cho tới bây giờ không đánh qua trận nào khó giải quyết như vậy, Ngọc Hành quốc cùng Thiên Tuyền Quốc thực lực tương đương, còn nguyên soái đối phương cũng là người rất có mưu lược, khi con bài của hắn chưa lật hé ra, thật sự làm Phượng Thiên Vũ gặp phải vài lần khốn đốn, một lần suýt nữa đã lấy mạng của hắn, trên người có rất nhiều vết thương. Nhưng mà hắn rốt cuộc không hỗ mang danh hiệu Chiến thần bất bại kia, rất nhanh chóng đã nắm được từng nhược điểm của người nọ trên chiến trường, lập tức hành quân trở nên thiên biến vạn hóa, một đường từ biên cảnh đuổi đến quốc đô của Ngọc Hành quốc.
Khi hắn cuối cùng đem chiến kỳ cắm lên phía trên hoàng cung nước Ngọc Hành, thời gian đã qua hơn hai năm.
Hoàng đế nước Ngọc Hành suất lĩnh văn võ bá quan, đi chân trần ra đầu hàng, không khôi không giáp.
Hai năm chiến mã chinh chiến, Phượng Thiên Vũ đã có thêm vài tia trầm ổn, nhưng trong đôi mắt tà mị cũng nhiễm thêm nhiều phần sát khí khát máu, nhẹ nhàng liếc mắt đảo qua một cái, đã làm mọi người sợ hãi.
Ngày thành phá, Phượng Thiên Vũ thay quần áo chiến bào, lại mặc vào bộ áo trắng kia, ở một bờ sông nhỏ ngồi ước chừng cho tới trưa. Ai cũng không biết hắn đang nghĩ gì, chỉ thấy khi hắn trở về, trong đôi mắt khó nén mỏi mệt cùng tịch mịch cô đơn nói không nên lời......
Rõ ràng là đắc thắng khải hoàn. Nhưng trong lòng lại như là thiếu thốn một góc thật lớn, rốt cuộc không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghich-ngom-co-phi/1572418/chuong-400.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.