Long Phù Nguyệt quýnh lên vội bỏ xuống một thỏi bạc lớn lên bàn, khẳng khái nói một câu: “Không cần thối lại.” Điếm tiểu nhị ân cần cảm tạ, đuổi kịp bước chân của đại sư huynh......
Quốc đô của Thiên Tuyền Quốc,
Cửa phủ Quận chúa vẫn tiêu điều trước sau như một.
Trong căn phòng Long Phù Nguyệt từng ở qua, trên bàn lần lượt từng bức tranh giấy, mà trên bức tranh giấy đều là cùng một nữ tử. Có xấu hổ, có cười mỉm, có giận tái mặt, có giả vờ giận, đủ loại vẻ mặt, đủ loại tư thế...... Dưới mỗi một bức họa đều đề những dòng chữ, ca từ này đúng là Long Phù Nguyệt từng hát qua. Trí nhớ hắn rất tốt, đem tất cả toàn bộ ghi lại......
Đêm đã rất sâu rồi, Phượng Thiên Vũ đứng ở trước án thư, còn tiếp tục múa bút vẽ bức tranh, hắn tinh tế vẽ bề ngoài, nữ tử dưới ngòi bút sớm xâm nhập vào cốt tủy của hắn, cho nên mất không nhiều công phu, tướng mạo kia của nàng dưới ngòi bút của hắn trông rất sống động......
Tiểu hồ ly ghé vào bên cạnh đã ngủ thật say vừa giật mình, mở mắt hồ ly nhập nhèm, thấy hắn vẫn còn đang vẽ tranh, không khỏi hếch miệng lên: “Này, ta nói đầu óc của ngươi có lẽ bị hỏng rồi sao? Ngươi cứ cắm cúi vẽ một bức lại một bức như thế? Đáng giá suốt ngày đêm miệt mài vẽ như vậy sao? Nhiều cửa thành muốn dán như vậy sao? ngươi muốn bao nhiêu bức tranh mới đủ đây? Ai, đáng tiếc thời đại này còn không có thuật in ấn, bằng không in ấn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghich-ngom-co-phi/1572415/chuong-397.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.