Nàng lắc lắc đầu, thở dài. Thầm nghĩ: “Đây không phải là bài ‘Nước mắt chu sa’ sao? Không nghĩ tới người nơi này cũng sẽ biết. Tranh này, toàn ca từ cũng là tân kỳ. Bức tranh đẹp như vậy đều có giá trị cất giữ, không nghĩ tới sẽ bị dán ở trong này. Ai, thật sự là quá hoang phí mà......”
Bởi vì Cổ Nhược như dùng Chướng Nhãn pháp, nên thủ vệ binh sĩ cũng không nhìn ra Long Phù Nguyệt cùng nữ tử trên bức họa có bất kỳ chỗ tương tự, hai người thực nhẹ nhàng vào thành.
Ở trong thành đi dạo một hồi, trong bụng Long Phù Nguyệt có chút đói, liền kéo Cổ Nhược chạy vào một tửu lâu.
Cổ Nhược theo lệ thường ăn rau xanh và đậu hủ, vài cái bánh bao, một chén nước trong. Long Phù Nguyệt mấy ngày nay đi theo hắn ăn chay, miệng nhạt đến cực độ rồi. Lúc này cũng nhịn không được nữa, ai oán nói: “Đại sư huynh, ta muốn ăn thịt! Ăn đậu hủ nữa bản thân ta đã sắp biến đậu hủ rồi!”
Lại từ bên hông lấy ra một thỏi bạc lớn lung lay nhoáng lên một cái, cười híp mắt nói: “Không cần lo lắng chuyện tiền nong, trên người của ta có bạc đây.”
Nói lên điều này, Long Phù Nguyệt thầm nghĩ trong lòng, ngày nào đó nàng trong lúc vô ý ở trong tay áo sờ mó, lại lấy ra một xấp ngân phiếu, đếm có khoảng hơn vạn lượng.
Nàng mừng rỡ khôn cùng, lúc vừa mới vào thành, nàng liền đến hiệu đổi tiền đổi ra một ít tiền bạc. Lại mua vài món quần áo. Đem quần áo rách rưới trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghich-ngom-co-phi/1572412/chuong-394.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.